Sau vài ngày” bị giảm lỏng” ở bệnh viện, Trịnh Diệp cuối cùng cũng được thả tự do. Mà Trịnh lão phu nhân vốn định chưa muốn cho Trịnh Diệp đi làm, nhưng vì chịu không nổi cô liên tục càm ràm thân ngắn thở dài cho nên chỉ có thể chìu ý cô...
So với bình thường thì Trịnh Diệp đi làm trễ hơn một chút... Nhưng cô chỉ vừa mới bước đến cửa lớn của sở thì đã thấy đồng nghiệp của mình gấp gáp đi ra ngoài, ngoài ra còn có tổ pháp y và đội điều tra hiện trường. Không cần hỏi Trịnh Diệp cũng biết là có án mạng xảy ra rồi!
- A...Trịnh Diệp, cô đi làm lại rồi à, vậy thì hiện tại đi cùng chúng tôi luôn đi!
Mặc Phong là người thấy Trịnh Diệp trước nhất nên cũng liền hướng về phía cô lên tiếng.
Trịnh Diệp không nói hai lời liền đồng ý, xoay người lại đi cùng anh ta. Từ lúc về đội công tác, thì trong cảm nhận của cô, Mặc Phong chính là kiểu cánh sát mẫu mực nhất... Bình tĩnh, nhanh nhẹn, luôn đặt công việc lên hàng đầu, thỉnh thoảng lắm mới nói vài câu vui đùa như lúc cô mới tới!
Trong lúc đó cũng có không ít người nhìn thấy cô liền mở miệng hỏi thăm này nọ... Cũng vì đang vội nên Trịnh Diệp đều đáp qua loa cho có.
Rất nhanh sau đó cảnh sát đã tới hiện trường vụ án, đó là một căn biệt thự cỡ vừa nằm phía Tây thủ đô, từ đó sang khu vực cao cấp mà Lạc gia toạ Lạc cũng không tính là xa. Người báo án là con trai lớn của chủ nhà, sau khi qua đêm ở bên ngoài trở về vào buổi sáng liền chứng kiến thảm án như vậy!
- Báo cáo sếp, theo điều tra sơ bộ thì tổng cộng có năm nạn nhân. Gồm chủ nhà ông Cao Thanh Tùng 54 tuổi, bà Lý Duệ vợ ông Cao 51 tuổi, cùng con gái Cao Diệu 25 tuổi, còn lại là hai người nữ giúp việc... Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết có lẽ là do súng gây ra... Trong nhà có dấu hiệu xô xát, két sắt trên phòng ông Cao cũng bị cại ra... có lẽ là cướp của giết người...
Nghe một viên cảnh sát báo cáo tình hình, Trịnh Diệp lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Thành không khỏi nhíu mày...một lần là năm mạng người...!
Cũng bởi vì chữ tiền gây ra sao?
- Đã kiểm tra camera chưa?
Ngước mắt nhìn chiếc camera trên tường, Trịnh Diệp hỏi viên cảnh sát vẫn báo cáo tình hình với bọn họ.
- Đã thử, nhưng tất cả hệ thống đã hư hoàn toàn, hoàn toàn không có thu hoặc!
- Thủ đoạn lưu loát gọn gàng, camera lại bị phá hủy từ mạng lưới mà không phải trực tiếp đập vỡ... Có vẻ thủ phạm là người khá quen thuộc với gia đình này!
- Vụ này chắc gì đã là cướp của giết người?
Vậy như mọi khi, Lệ Kiều Kiều dù trong bất cứ hình ảnh gì cũng đều giọng điệu cao ngạo để nói chuyện, hiện tại cô ta đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể của Cao Diệu. Trong đội chẳng mấy ai có thiện cảm và tin tưởng vào năng lực của Lệ Kiều Kiều, cho nên đều không mấy chú ý tới lời cô ta. Tuy nhiên Trịnh Diệp lại là ngoại lệ, cô cũng ngồi bên cạnh cô ấy:
- Phát hiện cái gì rồi sao?
Trịnh Diệp lặng lẽ nhìn theo ảnh mắt của Lệ Kiều Kiều ra ngay vào trên cổ tay của bạn nhân, trên đó nhiều thêm một lớp bột mỏng màu trắng... Sắc mặt Trịnh Diệp khẽ trầm xuống, trong lòng hiện ra một thứ...
- Mau lấy mẫu bột này đi xét nghiệm, tôi muốn có kết quả nhanh một chút!
Gọi một nhân viên giám định đến, Trịnh Diệp chỉ vết bột trắng trên cổ tay nạn nhân nghiêm túc lên tiếng.
Trong thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm, Trịnh Diệp cũng không lãng phí thời gian đi xung quanh căn nhà quản sát. Càng quan sát kỹ, cô càng phát hiện ra nhiều vấn đề không đúng, nhìn vài góc độ thì vụ án này được hung thủ thực hiện khá lưu loát gọn gàng... Tuy nhiên nhìn theo tổng thể thì hơi khác, không giống như là hung thủ có chuẩn bị mà đến, nhưng thứ lưu loát ngoài kia rất có khả năng là hung thủ cố tình dàn dựng sau đó? Là cố ý đàn dựng thành án cướp của giết người sao?
Để có thể nhanh chóng tìm ra đáp án mà cô cần hơn, cô đi đến căn phòng dùng để lấy lời khai của người đã báo án, Cao Tử Tài, sau khi chào viên cảnh sát cánh gác bên ngoài, Trịnh Diệp liền đi vào.
- Chị Diệp!
Người đang lấy lời khai là Vân Thi, cô ấy vừa thấy bóng dáng Trịnh Diệp liền khẽ gọi một tiếng.
- Ừ, chị vào xem một chút.
Vân Thi nghe vậy không có biểu hiện ra cái gì khác thường, tự nhiên đưa bản lời khai cho Trịnh Diệp xem. Tuy nhiên, lúc Trịnh Diệp cuối đầu xuống để xem thì không hề hay biết ánh mắt của Vân Thi đã nhanh chóng biến đổi.
Bên trong mất đi vẻ ngây thơ,tình nghịch mọi khi... nhiều thêm trong đó là ganh ghét, tức giận. Hừ xem...xem cái gì, ỷ vào thân phận rồi ra vẻ bản thân giỏi lắm hay sao, đây là không tin tưởng cô ta à?
Vốn hành động của Trịnh Diệp chỉ là vô cùng bình thường, nhưng hành động tưởng chừng bình thường ấy khi vào mắt của một người bị đố kỵ, ghanh ghét che mờ mắt thì liền biến thành ý tứ khác...
- Anh là Cao Tử Tài?
Trịnh Diệp ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông vẫn cúi đầu từ lúc cô bước vào... Cũng bởi vì vậy nên anh ta cũng chẳng thấy được vẻ mặt khi nãy của Vân Thi mà hiện tại đã bình thường như lúc ban đầu!
Anh ta chậm rãi gật đầu thay cho câu trả lời.
- Anh hiện tại đang làm quản lý quán bar của gia đình anh phải không?
Trong bản lời khai đã ghi tương đối đủ ý, nhưng Trịnh Diệp không hiểu sao cô chỉ muốn nghe từng chính miệng đối tượng nói ra thôi! Đây cũng là một thoái quên đã hình thành từ lâu của cô... Có điều Trịnh Diệp lại không cô chỉ thuận theo thoái quen, tuy nhiên chính là vô tình khiến người ta càng thêm sinh lòng đố kỵ đối với cô!
- Đúng vậy, tôi làm việc này đã năm năm rồi!
Trịnh Diệp hỏi thêm vài câu đơn giản, sau đó ánh mắt cô chợt lóe lóe:
- Theo điều tra của chúng tôi, thì từ trước đến nay mặc dù anh lúc nào cũng về nhà khá muộn vì công việc, tuy nhiên qua đêm ở ngoài lại rất ít! Không biết hôm qua anh qua đêm ở ngoài là vì lý do gì?
Một người rất ít qua đêm ở bên ngoài, vậy mà tự nhiên lại đêm hôm qua lại không về, còn mấy mắn thoát được một kiếp? Nhìn sơ qua thì quả thật có không ít nghi vấn!
- Chẳng qua là tối hôm qua tôi có một người bạn từ nước ngoài mới về nên cho nên mới uống hơi nhiều, không thể về nhà thôi! Cô hỏi như vậy là có ý gì chứ... nhà tôi vừa mới xảy ra biến cố như vậy, chẳng lẽ cảnh sát các người lại nghi ngờ tôi sao?...
Cao Tử Tài toả ra cực kỳ đau khổ, anh ta hướng về phía Trịnh Diệp chắc vắn, nói xong thì lại ôm đầu gục khóc...
Trịnh Diệp nhíu mày, thấy như vậy cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi ra ngoài, Vân Thi cũng đi cùng:
- Vừa rồi chị hỏi Cao Tử Tài như vậy là sao, chẳng lẽ chị nghi ngờ anh ta là hung thủ giết người thân của mình sao? Đó là người thân của anh ta mà...sao có thể được?
Bên ngoài toả ra nghi hoặc, thực chất trong lòng cô ta chính là không ngừng mắng chửi Trịnh Diệp.
- Chỉ là suy đoán thôi, chị chưa nắm chắc được điều gì! Nhưng nhìn từ góc độ nào cũng thấy vụ án này cực kỳ không đơn giản... Cao Tử Tài rất đáng nghi!
- Nhưng...
- Rất nhiều thứ phải dùng tâm để cảm nhận, chỉ vẻ bề ngoài thôi là không đủ... Có khi bên ngoài là một người cực kỳ thiện lương, nhưng biết đâu bên trong chính là một con bạch nhãn lặng? Em giúp chị đi điều tra người bạn mà Cao Tử Tài nhắc đến nhé!
Vỗ vỗ vai Vân Thi, sau đó Trịnh Die liền nhanh chân bước đi trở về chỗ cũ. Có lẽ hiện tại cũng đã có kết quả giám định mọi thứ rồi, cô nên qua xem một chút!
Trịnh Diệp đi rồi, Vân Thi đứng phía sau lưng cô dùng ánh mắt cực kỳ không thiện cảm nhìn theo... Tay cô ta siết lại thật chặt, móng tay cơ hồ muốn đâm vào da thịt...
Hành động như vậy cũng đủ để chứng tỏ tâm trạng hiện tại của cô ta là như thế nào rồi!