Khác hẳn với suy nghĩ của Trịnh Diệp là Hoắc Vĩ Triệt sẽ lại đưa ra cô một câu trả lời nào đó khiến cô phải “ sôi máu”, nhưng lại khác hẳn suy đoán của cô...sau khi Hoắc Vĩ Triệt ra lệnh với tài xế, cũng chính là Tần Nguyên thì liền im lặng, đối với câu hỏi của Trịnh Diệp lại trực tiếp làm ngơ!
Trịnh Diệp đợi mãi không thấy câu trả lời...quay lại nhìn thì thấy biểu hiện của Hoắc Vĩ Triệt. Cũng vì vậy, mà một lần nữa, không biết đã là lần thứ mấy trong ngày Trịnh Diệp phải im lặng vì kiềm chế tức giận vì Hoắc Vĩ Triệt rồi?
Chết tiệt, từ bây giờ, nếu không thật sự cần thiết, cô sẽ không lên tiếng nữa...anh ta muốn làm gì thì mặc xác anh ta! Hừ...
Trịnh Diệp không biết, sau khi cô quay mặt lại, thì người vừa mới giả vờ không chú ý tới cô lại im lặng quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt mang đậm ý cười.
Giận cũng tốt, ít ra như thế cô cũng không có bị buồn phiền vì chuyện cũ đi? Hơn hết, chẳng phải trông cuộc sống có hai loại người khiến bạn luôn nghĩ đến sao... Thứ nhất chính là người mà bạn vô cùng quý mến, yêu thương, thứ hai chính là loại người luôn khiến bạn tức giận, thích đối đầu gây khó dễ cho bạn! Như vậy cho nên, cô không ưa anh... thì chính tỏ cũng phải đặt anh vào một vị trí đặc biệt khó quên trong lòng!
Ngồi ở ghế lái, qua kính chiếu hậu Tần Nguyên chứng kiến tất cả những gì đang diễn ra trong xe. Mặc dù có phần khó hiểu, thậm chí là không thể tin đối với sự thay đổi thái độ nhanh chóng 180° của lão đại nhà mình... Nhưng Tần Nguyên cũng rất thông minh mà trực tiếp biểu hiện cảm xúc của bạn thân ra ngoài, mà tất cả đều để trong lòng, tự bản thân mình suy tư!
...
Chẳng mất bao lâu thời gian thì Hoắc Vĩ Triệt đã đến được nơi mà anh muốn đến- Thiên Uyển!
Hoắc Vĩ Triệt vừa xuống xe, cũng không có đi vào liền, mà nhìn sang người nào đó đang đứng dựa lưng vào đầu xe, và... không có ý định đi vào cùng anh.
- Tiểu Diệp, chẳng phải nhiệm vụ của em là phải theo sát tôi sao? Sao không đi vào!
Lúc này đây, thái độ của Trịnh Diệp cũng vô cùng nghiêm túc, trên khuôn mặt xinh đẹp không để lộ tý cảm xúc nào, lạnh lùng nói:
- Với nơi này tôi nghĩ là không cần thiết đâu! Anh cứ vào trong đi, tôi sẽ ở ngoài này đợi!
Nhiệm vụ của cô là phải theo sát, bảo vệ anh ta 24/24... phải! Nhưng theo như quan sát của cô, thì nơi này cũng không cần thiết!
Thứ nhất, với kiến trúc của khu này thì hoàn toàn không có khả năng cho bắn tỉa hành động!
Thứ hai, việc Hoắc Vĩ Triệt tới nơi này là mới được anh ta quyết định, nên sẽ không có ai biết trước. Trên đường đi cô cũng không phát hiện bị theo dõi... Cũng vì vậy, bây giờ cô cũng không cần phải theo chân anh ta!
Và thứ ba, cũng là lý do chính cho quyết định của cô, chính là... cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với ánh ta, ít ra thì, đỡ giây nào, tốt giây đó!
Ấy...những mà đời nào Hoắc Vĩ Triệt lại để cho Trịnh Diệp đạt thành mong muốn?
- Tôi rất tiếc, nhưng tôi đến đây là vì em, nên em nhất định phải vào!
Hoắc Vĩ Triệt tựa tiếu phi tiếu, khuôn mặt anh tuấn dưới sự phản chiếu dưới ánh mặt trời lại càng nổi bật.
- Tại sao lại... Thôi được rồi!
Trịnh Diệp vốn muốn hỏi ra lẽ...tuy nhiên...
Hoắc Vĩ Triệt có thể nói là hạt giữa bày gà, dù cho anh có đứng giữa một đám người vô cùng đúc thì ng bên ngoài cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy anh!
Chẳng cần đến khí chất vương giả, cao cao tại thượng của anh, mà chỉ cần ngoại hình cũng đủ làm phái nữ xao xuyến.
Đẹp trai, phong độ, siêu xe... chỉ bấy nhiêu thôi, cũng chẳng cần biết thân phận của Hoắc Vĩ Triệt, thì hiện tại cũng đã có không ít thiếu nữ đang không ngừng thả tim hồng cho Hoắc Vĩ Triệt, và nhìn Trịnh Diệp với con mắt vô cùng” thân thiện“.
Và cũng vì những ánh mắt như vậy, Trịnh Diệp mới tạm thời không đôi có với Hoắc Vĩ Triệt... Trời ạ... làm như cô dành bạn trai của họ không bằng! Ây... còn đáng sợ hơn cả mưa bom bão đạn mà cô đã gặp qua nữa!
Hoắc Vĩ Triệt nói chung cũng đã gặp phải những ánh mắt đầy tim như thế nhiều lần rồi, cho nên cũng không có mấy phản ứng... chỉ là nhìn phản ứng của Trịnh Diệp lại khiến anh cảm thấy vui vẻ!
Trịnh Diệp theo Hoắc Vĩ Triệt vào trong, ánh mắt cũng thuận tiện nhìn quanh... Những nơi như thế này, không phải ai cũng vào được, còn cô, thì không phải không vào được... mà là không muốn vào, không muốn hảo tốn thời gian vào những việc chẳng mấy ích lợi này!
- Người đẹp đi thông thả, lần sau lại tới nhé!
Ngay lúc Trịnh Diệp đang đánh giá, quan sát xung quanh, thì bất chợt một giọng nói thu hút tầm nhìn của cô. Nếu như thông thường, người xung quanh có nói gì thì cũng chẳng liên quan, cô cũng chẳng để ý tới, nhưng với cái giọng nói kia, cô không bị thu hút mới là lạ...
Rõ ràng là giọng đàn ông.. nhưng lại không có sự trầm thấp, năm tính vốn có... Mà nó lại khàn khàn, mang chút, ách... nói thẳng ra chính là ẻo lả đi!
Và theo phản xạ tự nhiên nhất định, Trịnh Diệp cũng sẽ quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh... Đó là một người đàn ông có khuôn mặt không kém phần đẹp trai, thân hình thì cũng xem như cực phẩm! Nhưng có một sự thật phũ phàng là “quá đỏ” chính là những chữ đầu tiên hiện ra trong đầu của Trịnh Diệp khi nhìn thấy chủ nhân của cái âm thanh thu hút cô! Tóc đỏ, quần áo đỏ, giầy đỏ... Một màu đỏ cực kì chói mắt cũng như kích thích thị giác người nhìn. Đáng tiếc.. đáng tiếc cho một người đàn ông nhìn tốt như vậy lại là?
- A ưm...
Tần Nguyên vẫn luôn giữ một khoảng cách cố định đi theo sau lưng của Hoắc Vĩ Triệt và Trịnh Diệp, khi thấy người đàn ông kia mãi mê luyên thuyên với mấy người phụ nữ mà không nhận ra sự xuất hiện khác thì cậu ta liền hấn giọng nhằm gây sự chú ý.
- Ôi...a.. chết rồi... chết rồi...
Người đàn ông “ đỏ” kia bị tiếng hấn giọng của Tần Nguyên thu hút, khi quay lại nhìn...thì bất ngờ khuôn mặt đang tươi cười của anh ra cứng lại, sau đó là một phen hoảng loạn, vừa giơ tay vò đầu mình, lại vừa lẩm bẩm chạy ra cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Nhìn phản ứng “không rõ nguyên nhân” của người đàn ông”đỏ” kia, khuôn mặt Hoắc Vĩ Triệt có phần đen xuống:
- Hỏa Cung Dịch! Cậu phát điên cái gì?
- Thì xem thử có bom mìn, hay súng đạn gì ở bên ngoài không... Bởi lão đại cậu lại tới tìm tôi...
Nhanh mồm nhanh miệng trả lời, Hỏa Cung Dịch không suy nghĩ mà nói, thêm một lần đảo mắt nhìn quanh mới trở lại đi bên Hoắc Vĩ Triệt. Ấy cũng là lúc này khi đối diện ánh mắt sắc như dao của Hoắc Vĩ Triệt, Hỏa Cung Dịch mới ý thức được bản thân vừa mới nói gì... Anh ta cười gượng, ha hả nói:
- Ha ha... Lão đại, đại ca, anh trai của tôi... Hôm nay ngọn gió độc nào đã đưa cậu tới đây? Ôi ôi... còn người đẹp này là ai đây...?
Rất nhanh chóng Hỏa Cung Dịch liền cứu nguy cho hai từ” lão đại” bằng cách họp vào ý nghĩa như chỉ một người đàn anh kính mến. Cũng thừa lúc mà chuyển chủ đề khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Diệp.
Hoắc Vĩ Triệt né tránh ánh mắt của Trịnh Diệp cho Hỏa Cung Dịch một ánh mắt cảnh cáo, lại nhìn sang đồng hồ trên tay:
- Cậu không cần biết nhiều, trang điểm làm tóc và chọn đồ cho cô ấy, làm đi!
Cũng không cần nói cũng biết “cô ấy” trong miệng Hoắc Vĩ Triệt là ai. Và tất nhiên, cũng không cần Hỏa Cung Dịch bày tỏ thái độ, Trịnh Diệp đã tự nhủ với lòng rằng không cần thiết, sẽ không lên tiếng, hiển nhiên rằng lúc này cô đã lên tiếng để nói lên tiếng lòng của mình.
- Hoắc Vĩ Triệt, đây chính là mục đích anh đưa tôi đến đây?
- Phải! Tiểu Diệp, em nên gọi tôi là gì quên rồi sao?
Trắng trợn, vô cùng trắng trợn Hoắc Vĩ Triệt nhìn thẳng vào Trịnh Diệp khẳng định suy nghĩ của cô, và ngữ điệu có yếu tố uy hiếp rất rõ ràng!
Lần này Trịnh Diệp không có tức giận, cũng không có kiềm chế trong lòng bởi vì lời của Hoắc Vĩ Triệt... Bởi vì cô đã biết được mục đích của Hoắc Vĩ Triệt. Khi đi vào một bữa tiệc quan trọng, thì mang theo một người bảo vệ sẽ gây sự chú ý không nhỏ... nhưng một người đàn ông mang theo một người phụ nữ bên cạnh, với thân phận là bạn gái, sẽ không bị nghi ngờ, hay để ý! Cô vẫn đủ tỉnh táo để hiểu ra điều này..
Trịnh Diệp âm thầm phân tích thật hư ở trong lòng, nhưng cô không biết, sẽ chẳng bao lâu, cô mới biết quyết định hiện tại của bản thân là như thế nào sai lầm đối với cô!
- Người đẹp, mời em!
Hỏa Cung Dịch nở nụ cười sáng chói, làm động tác mời với Trịnh Diệp. Trịnh Diệp gật đầu, lại nhìn nhìn người đàn ông một màu đỏ rực kia mà lắc đầu... Haizzz... đáng tiếc... nghĩ thế nào cũng thấy rất đáng tiếc!