Hoắc Vĩ Triệt ánh mắt lóe sáng, ý cười đong đầy, ánh mắt anh nhìn vào khoảng không rộng lớn vô định bên ngoài cửa sổ...
Lúc này Hoắc Vĩ Triệt chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm trên người, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động vạt áo rộng, ẩn hiện vòng ngực màu đồng săn chắc... mà bất cứ cô gái nào nhìn thấy đều sẽ đỏ mặt tía tai!
Reng...reng...reng...
Bỗng dưng chiếc điện thoại mà Hoắc Vĩ Triệt vừa mới để xuống bàn khi nãy reo lên, cũng đồng thời cắt đứt suy nghĩ của anh.
- Có chuyện gì?
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác, khiến anh cảm thấy đã có chuyện, không chút do dự liền bắt máy.
“ Lão đại, có chuyện rồi... cần ngài đích thân xử lý, ngài mau đến...
Người đầu dây bên kia nói ra một địa điểm, Hoắc Vĩ Triệt nghe xong, nói:
- Tôi đến ngay!
Xong anh cúp máy rồi ngay lập tức đi vào phòng thay đồ...
...
- Ba...đừng bỏ con, mẹ, mẹ ơi tỉnh dậy nhìn con đi mà! Ba mẹ, đừng mà... hai người đừng đi... Khônggggg....
Trịnh Diệp tỉnh lại sau cơn ác mộng, cô hoàn hồn, đưa tay lau nước mắt trên mặt...
- Hóa ra là mơ?
Ánh mắt cô có phần ngẩng ngơ vô hồn, bao lâu rồi, đã bao lâu rồi cô chẳng còn gặp lại giấy mơ này? Đã vậy còn khóc như thế này?
Trịnh Diệp đưa mắt nhìn xung quanh phòng mình, cũng may là phòng cách âm tốt nên mọi người trong nhà mới không nghe thấy tiếng la của cô... Khẽ thở phào nhẹ nhõm, xong bình tĩnh lại cũng là lúc Trịnh Diệp phát hiện chiếc laptop đặt trên bàn của cô đang phát sáng, đặc biệt, cái âm thanh phát ra vô cùng đặt biệt...
Gần như là trong tịch tắc, Trịnh Diệp bật người xuống giường, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, nghiêm túc nhìn vào màn hình laptop... Chỉ thấy trên màn hình nhấp nháy liên tục một hộp thư bình thường như bao hộp thư khác!
Xong, nhìn vào thái độ của Trịnh Diệp liền có thể đoán ra được nó không tầm thường!
Chỉ thấy cô kích vào một vị trí ít người chú ý tới, thay vì là kích trực tiếp vào để mở hộp... Ngay sau đó, trên màn hình liền xuất hiện một ứng dụng ẩn, trãi qua một phen nhập mật khẩu phức tạp, Trịnh Diệp thành công mở ra một ứng dụng đặc biệt...
Sau khi gõ liên tục vào bàn phím một phen nữa, cô mới ngồi yên, chăm chú xem cái được bảo mật cẩn thận như vậy!
Không biết Trịnh Diệp nhìn thấy cái gì, mà sau một lúc trầm mặc, cô mới lại đặc tay lên bàn phím, gõ liên tục, giống như là hồi âm?
Mà lúc này đây, chỉ mới hai giờ sáng, mà trong lúc này còn gửi hộp sự với sự bảo mật kiểu này, rồi dáng vẻ, thái độ của Trịnh Diệp... Thì rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì, và có điều gì bí ẩn ở đây?
...
Ngay sáng hôm sau, không biết có phải là vì tránh mặt Trịnh lão gia hay không, hay là vì nguyên gì khác, Trịnh Diệp bình thường đi làm sớm, hôm nay lại càng sớm hơn!
Cũng bởi vì là cô đi quá sớm, nên lúc Trịnh Diệp vào phòng làm việc chung vẫn chưa có ai... Không có thái độ gì bất thường, cô đến bàn của mình ngồi xuống, ước trừng gần nửa tiếng sau, cánh cửa vốn im lìm cũng mở ra lần nữa.
Và người đi vào, không ai khác là phó phòng cảnh sát hình sự, Lục Thành!
- Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh lại không báo cho tôi biết, rốt cuộc thì anh xem Trịnh Diệp tôi là cái gì hả?
Chẳng kiệp để Lục Thành đi về chỗ, Trịnh Diệp nhanh chóng đứng dậy từ chỗ của cô, mạnh tay nắm lấy cổ áo anh ta, lớn tiếng quát...
Lục Thành không ngờ rằng mình sẽ gặp phải tình huống này, cho nên có luống cuống một chút, sau khi thích ứng hoàn cảnh, anh ta mới đưa tay với ý đồ gỡ tay Trịnh Diệp ra khỏi áo mình.
- Trịnh Diệp cô đừng nóng giận, bình tĩnh lại, có gì thì từ từ nói!
Trịnh Diệp cũng không phải là người quá nông nổi, chỉ là tức giận thức thời thôi! Cô buông Lục Thành ra, lạnh lùng nói:
- Vậy anh nói đi, lý do là gì?
- Tôi sẽ nói, nhưng trước tiên cô cho tôi biết, làm sao cô lại biết được chuyện này?
Ánh mắt Lục Thành loé lên tia nghi hoặc, rõ ràng mọi người trong đội đã thống nhất với nhau, cho nên lúc này Trịnh Diệp đang nỗi giận ở đây là một điều vô cùng khó lý giải!
Trịnh Diệp hừ hừ lạnh, không hề có thái độ thân thiện mọi khi:
- Làm sao tôi biết được, là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm! Còn anh, cho tôi biết, vì sao một sự việc lớn như vậy, đem qua lại không thông báo cho tôi biết?
Lục Thành biết bản thân là đuối lý, đành thở dài...
- Thật ra...
- Chị Diệp, mọi người không gọi cho đến, cũng là muốn tốt cho chị thôi! Bởi ai cũng thấy rõ mấy hôm nay chỉ vất vả nhiều rồi, muốn cho chỉ nghĩ ngơi! Dù sao thì hôm nay chị cũng biết mà!
Một tiếng mở cửa cùng giọng nói trong veo quen thuộc vang lên, nhanh chóng thay thế Lục Thành nói hết sự việc!
Trịnh Diệp nhíu mày nhìn Vân Thi, thì nhận được ánh mắt khẳng định của cô ấy. Trịnh Diệp hé miệng muốn nói, nhưng chẳng nói được gì... Thôi... bỏ đi!
- Chị đừng giận nữa, đây là những gì liên quan tới vụ án, chị xem đi!
Vân Thi cười ngọt, đưa một tập hồ sơ cho Trịnh Diệp.
Trịnh Diệp đưa tay nhận lấy, không mở ra xem ngay, mà liếc mắt thấy thêm một vài người nữa mới đi vào, cô lạnh giọng:
- Tôi làm việc, là do tôi cảm tâm tình nguyện, có mệt mỏi hay không, tôi tự mình biết được, không phiền mọi người nhọc lòng! Nhưng dù sao tôi cũng đã chuyển về đây làm việc cùng mọi người... đã là một thành viên của cái tập thể này! Tôi mong sẽ không có lần sau, một lần nữa tôi bị gạt khỏi đoàn thể!
Nói xong, mặc kệ phản ứng của những người còn lại, Trịnh Diệp dứt khoát quay lại chỗ của mình, mở tập hồ sơ ra xem xét. Dù biết mục đích của họ là muốn tốt cho cô, nhưng cô không thể không tức giận... Nhưng bọn họ nào biết bởi vì chính vì hành động xem như tốt đẹp này của bọn, mà đã gây ảnh hưởng tới...
Những người trong phòng nhìn Trịnh Diệp, rồi lại đưa mắt nhìn nhau... tất cả đều nhận thấy trong mắt đối phương là một sự mờ mịt. Phản ứng của Trịnh Diệp, có phải hơn quá khác thường rồi không?
...Đêm hôm qua, trước cửa một nhà hàng Âu trong thành phố lại xảy ra một vụ bắn tỉa giết người... Lần này không giống sự việc lần trước, may mắn nạn nhân không chết, nhưng mà tình cờ có một nhân viên cảnh sát tuần tra nhìn thấy tên bắn tỉa! Một chuyện thương tâm khác đã xảy, chính là người cảnh sát này chẳng bao lâu đã phải hi sinh, dưới nồng súng của tên sát nhân bắn tỉa!
Còn một điều đáng lo ngại, thủ pháp, và vỏ đạn giống hệt với vụ bắn tỉa cách đây không lâu, mà nạn nhân, lại chính là người đàn ông mang cái tên- Hoắc Vĩ Triệt!
Vì tính chất của sự việc ngày càng quan trọng, nên cấp trên đã quyết định mở một cuộc hợp, mà lần này là do đích thân trưởng phòng cảnh sát hình sự, Đại tá Lâm Dương chủ trì!