Cùng với sự bất an không rõ nguyên nhân trong lòng, lại thêm gặp phải một vụ án phức tạp ở nơi đó... Cho nên tâm trạng của Trịnh Diệp trong ngày phải dùng hai từ” rất tệ” để miêu tả. Và hầu như ai gặp mặt Trịnh Diệp cũng dễ dàng nhận ra điều đó cả!
Hết giờ làm việc, Trịnh Diệp liền nhanh tay dọn dẹp hồ sơ tài liệu trên bàn làm việc, xong thì nhanh chân muốn rời khỏi cơ quan... cô muốn tìm ra nguyên nhân của sự bất an trong lòng mình càng sớm càng tốt!
Nhưng cô vừa ra khỏi phòng được vài bước thì đã có người bước tới đi song song với cô:
- Trịnh Diệp, có chuyện gì với cô sao... tôi cảm nhận được hình như hôm nay tâm trạng của cô không tốt?
- Không có gì đâu. Sao bây giờ anh còn ở đây?
Trịnh Diệp chẳng muốn nói ra với bất cứ ai, nhìn sang Lục Thành lắc lắc đầu, xong thì hỏi ngược lại một câu. Dù tranh thủ nhưng cô lại là người cuối cùng rời khỏi phòng, trong khi đó rõ ràng anh ta chẳng phải đã về từ trước rồi sao?
- Tại tôi cảm thấy hôm nay cô hơi lạ cho nên cố tình muốn hỏi thăm một chút.
- Vậy thì cảm ơn anh... Mà tôi có việc rồi, tôi đi trước đây!
Trịnh Diệp quả thật hiện tại chẳng có tâm trạng mà đứng lại đó nói chuyện với Lục Thành. Cô cười cười rồi liền bước đi nhanh hơn...
Lục Thành đứng ngay đó nhìn theo, ánh mắt hơi nheo lại...
Ngay cả Trịnh Diệp, hay là Lục Thành đều không hề biết được, trong lúc họ nói chuyện thì vẫn luôn có một đôi mắt chăm chú quan sát bọn họ. Nhưng là từ phía sau lưng Lục Thành nên cũng không thấy được biểu cảm của anh ta lúc rời đi... Lệ Kiều Kiều hơi nhếch môi, sau cùng khi đã chẳng còn ai, cô lấy điện thoại ra, hướng camera của điện thoại về hướng chiếc camera trước cửa phòng của đội hình sự, thao tác vài cái. Sau khi xác định camera đã bị nhiễm sóng, cô quan sát xung quanh thêm một lần mới mở cửa trở lại vào trong...
...
- Tiểu Diệp, còn có biết anh con đã đi đâu rồi không?
Ngay khi Trịnh Diệp vừa về tới, bước vào gặp Trịnh lão phu nhân thì bà đã hỏi ngày.
- Anh ấy vẫn chưa về sao?
Trịnh Diệp nghi hoặc hỏi lại, cảm giác bất an trong lòng càng khiến cô thêm rối loạn đôi chút... Sao anh hai lại chưa về chứ, anh ấy đang làm gì?
Trịnh lão phu nhân lắc lắc đầu, trên khuôn mặt già nua đã có không ít nếp nhăn hiện rõ vẻ lo lắng:
- Vẫn chưa, bà gọi điện thoại cũng không được!
- Để con gọi thử xem.
Trịnh Diệp nói rồi lấy điện thoại ra gọi thử, cả ngày hôm nay cô tương đối bận rộn nên cũng không có gọi thử cho anh, cứ ngỡ anh đã về nhà, nhưng bây giờ...
Nhưng kết quả mà Trịnh Diệp nhận được cũng chỉ là giọng nói thuê bao máy móc từ tổng đài. Hơi nhíu mày, chợt nhớ đến điều gì đó... cô thả lỏng cơ mặt một chút, nắm lấy tay Trịnh lão phu nhân, cười nhẹ chấn an bà:
- Chắc là anh ấy lại ham chơi ở đâu rồi, bà không cần quá lo lắng, để con đi tìm anh ấy về!
- Được, còn nhớ cẩn thận.
- Dạ, bà đi nghỉ sớm đi cho khỏe!
Nói thêm vài lời với Trịnh lão phu nhân, Trịnh Diệp cũng xoay người đi ra cửa... Có điều trong phút giây đó, khuôn mặt cô lại thêm một lần trầm xuống, hiện ra sự suy tư sâu xa...
Haizzz... cô cũng mong rằng sự thật sẽ giống như cô nói với bà nội mình!
...
Ngồi vào trong xe của mình, gắn thiết bị Bluetooth vào tai, ấn gọi cho một người... Trong lúc đợi kết nối máy thì cô cũng khởi động xe.
“Sao hôm nay lại có nhã hứng gọi cho tôi, nhớ tôi rồi sao?”
Điện thoại vừa được kết nối, Trịnh Diệp đã nghe được âm thanh tà mị, cộng thêm một chút ý đùa của Hoắc Vĩ Triệt.
- Anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh?
Trực tiếp bỏ qua lời đùa cợt của anh, Trịnh Diệp nói vào việc chính của mình muốn.
Đầu dây bên kia thoáng im lặng vài giây, sau đó thì giọng nói của Hoắc Vĩ Triệt lại vang lên lần nữa:
“ Tôi đang ở bệnh viện thủ đô!”
- Anh bị bệnh sao?
Vừa nghe anh nói ở bệnh viện, lòng Trịnh Diệp chợt căng thẳng, giọng nói cũng khẳng trương hơn một chút.
“ Không phải, tôi chẳng sao cả...em cứ đến đi, tôi sẽ để Tần Nguyên đón em!”
- Vậy được rồi!
Nghe vậy thì giọng của Trịnh Diệp mới nhẹ ra, thở ra một hơi, nói một tiếng rồi tắt máy. Cũng vì cô không chú ý, nên cũng không hề phát hiện ra rằng trong giọng nói của Hoắc Vĩ Triệt ở những câu sau đã chẳng còn ý cười như mọi khi, mà thay vào đó là sự điềm tĩnh, sâu lắng vô cùng...
...
Ở bệnh viện, Hoắc Vĩ Triệt nhìn màn hình điện thoại tối đen thì khoé môi khẽ kéo một chút, liếc mắt nhìn Trịnh Thiên vẫn lặng im nằm trên giường...
- Em gái cậu vẫn nhạy bén như vậy... Cũng đến lúc cho cô ấy biết một số chuyện rồi!
Sau đó anh cũng bảo Tầng Nguyên xuống đại sảnh đợi Trịnh Diệp.
Tần Nguyên đứng ngay cửa vào của bệnh viện, cho nên Trịnh Diệp vừa xuất hiện anh đã phát hiện ra, bước đến bên cạnh cô:
- Cô Trịnh, Hoắc tổng đang đợi cô ở tầng trên.
- Được rồi, chúng ta đi thôi!
Trịnh Diệp không nói hai lời liền gật đầu đi cùng Tần Nguyên vào tháng máy.
Chờ thang máy lên đến tầng mười sáu của bệnh viện, Trịnh Diệp quay sang khẽ hỏi Tần Nguyên:
- Sao Hoắc Vĩ Triệt lại ở bệnh viện vậy?
Anh ta không bị gì, ở bệnh viện để chăm sóc ai sao?
- Đến nơi cô sẽ biết!
Ánh mắt của Tần Nguyên hơi gợn sóng một chút nhìn sang Trịnh Diệp, có điều anh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trịnh Diệp... Nói xong một câu đầy ẩn ý, thì cũng không nói thêm bất cứ lời nào nữa, im lặng hết quãng thời gian còn lại.
Trịnh Diệp thấy vậy, biết có hỏi nữa cũng không có kết quả cho nên cũng im lặng...
Vì phòng bệnh mà Trịnh Thiên đang nằm là phòng bệnh Vip, cho nên nói là phòng bệnh nhưng chẳng khác một căn hộ là mấy... Có cả phòng khách, phòng nghỉ, hay nhà bếp đều có.
Chậm rãi đi sau lưng Tần Nguyên vào phòng, qua phòng khách, Trịnh Diệp liền nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Vĩ đang ngồi bên giường bệnh, nhỏ giọng nói gì đó... Khẽ đảo mắt nhìn khuôn mặt của người nằm trên giường, ngày lập tức cả người Trịnh Diệp như chết lặng.
Người nằm đó... sao lại có thể chứ? Tại sao, đây cũng là lý do mà anh ấy không nghe được điện thoại bà nội, của cô đấy sao?
Nhưng tại sao, chẳng phải tối hôm qua anh ấy vẫn còn cười đùa vui vẻ với cô hay sao?
Trong nhất thời, trong đầu Trịnh Diệp hiện lên hàng chục câu hỏi, cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đôi môi khẽ mấp máy...
- Tại sao...?