Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 27: Chương 27: Tâm trạng phức tạp




Xảy ra sự cố, Tần Nguyên cũng phát hiện ra nên không cho xe chạy liền... Còn Trịnh Diệp, cô ngay lập tức vùng dạy, không nói một lời, mở cửa xe chạy ra ngoài. Hình như là mang giày cao gót làm giảm tốc độ của cô, Trịnh Diệp không hề chần chừ mà cuối xuống, lột phăng đôi giày ra. Nhắm thẳng về hướng mà có thể chính là nơi viên đạn vừa rồi được bắn ra mà chạy tới!

Tuy nhiên, cô chưa đi được mấy bước thì cánh tay đã bị nắm lại, là Hoắc Vĩ Triệt! Trên khuôn mặt anh lúc này đã ẩn hiện sự tức giận không hề nhỏ:

- Em muốn chết sao?

Hiện tại họ đang ở trên đường cao tốc, số lượng xe lưu thông hiện tại lại không hề ít, cho nên cứ thế mà chạy qua đường, không tìm chết thì chính là gì?

- Anh buông ra, tôi phải đi bắt tên sát thủ kia!

Chắc chắn là hắn ta vẫn còn trên tòa nhà đó! Không dễ gì hắn ta mới lộ diện, cô không thể bỏ qua như vậy được.

- Bắt hắn, nhưng em có nghĩ đến, em chưa bắt được, thì đã chết rồi hay không?

- Tôi nói...

Trịnh Diệp tiếp tục phản kháng, tuy nhiên, trong lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông đeo túi chơi golf đi ra từ toà cao ốc đối diện... Hơn nữa, người đàn ông kia còn quay mặt sang nhìn về phía Trịnh Diệp cùng Hoắc Vĩ Triệt! Và chỉ trong giây phút vô cùng ngắn ngủi, khi ánh mắt Trịnh Diệp đụng phải ánh mắt của người đàn ông kia, cô liền cảm thấy ngỡ ngàng, cả người lặng thinh.

Ánh mắt đó...chẳng lẽ?

- Chết tiệt...em bị thương?!

Không phải câu hỏi, mà là một câu khẳng định! Trong lúc này, trong mắt của Hoắc Vĩ Triệt chỉ có hình ảnh của Trịnh Diệp, cho nên cũng không nhìn đến người đàn ông kia. Vẫn nắm cánh tay của Trịnh Diệp để ngăn cô lại, thì lúc này, Hoắc Vĩ Triệt cảm nhận thấy có sự ươn ướt, vừa chuyển ánh mắt xuống, nháy mắt khuôn mặt của anh càng đen!

Người phụ nữ chết tiệt này, bị thương như thế mà còn bướng, có phải cô muốn làm anh tức điên lên không?

Trịnh Diệp bị tiếng quát giận dữ của Hoắc Vĩ Triệt khiến cho hồi phục tin thần, cô nheo mắt nhìn về phía chiếc mô tô phân khối lớn vừa biếng mất... Rồi nhìn xuống cánh tay của mình, cuối cùng là khuôn mặt của Hoắc Vĩ Triệt, cô lắc đầu:

- Chỉ là viên đạn sượt qua thôi, không đáng kể!

Ngay sau đó cũng không để ý để Hoắc Vĩ Triệt, mà trở lại vào xe, ngồi vào...

- Trở về Dinh thự, trong thời gian nhanh nhất!

Hoắc Vĩ Triệt cũng không có tiếp tục đứng ở ngoài, ngồi vào bên cạnh Trịnh Diệp, ra lệnh cho Tần Nguyên, mà hiện tại, tấm chắn trong xe cũng đã được hạ xuống!

Nhìn sang cánh tay chảy máu của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt muốn nói gì đó... Nhưng nhìn vẻ mặt suy tư của cô, anh cũng không mở miệng.

Thấy vào đó, Hoắc Vĩ Triệt liếc nhìn sang lỗ hỏng trên kính xe, ngón tay miết nhẹ vòng quanh đó! Vốn dĩ anh không xử lý dứt điểm chuyện này, cũng là do anh muốn để Trịnh Diệp bên cạnh anh một thời gian nữa... Chứ không, những kẻ muốn mạng của anh từ trước đến nay, không có kẻ nào được sống lâu như tên hiện tại?

Nhưng nếu hắn đã không muốn, thì anh sẽ tiễn hắn đi sớm một đoạn vậy!

Đáng lẽ, theo bình thường, thì cũng mất tới hai mươi phút nữa mới về tới Đỉnh thự Hoắc gia... Tuy nhiên, nhờ mệng lệnh của Hoắc Vĩ Triệt, mà không tới mười phút, xe đã về tới!

Đã là ngày thứ hai Trịnh Diệp trở lại nơi này, cho nên cô cũng không có cái gì chần chờ, xe vừa dừng lại đã nhanh chóng mở cửa đi xuống!

Tuy nhiên, với một người không quen mang giày cao gót như Trịnh Diệp, cô chẳng thể đi nhanh được... Vì thế, vừa dài chưa tới vài bước, cả cơ thể cô đã bị một đôi tay hữu lực ôm lấy!

- Triệt...anh làm gì vậy?

Khá bất ngờ với hành động của Hoắc Vĩ Triệt, Trịnh Diệp cũng tạp thời chưa quên lời cảnh cáo của anh ta về cách xưng hô.

Mặc kệ sự giẫy giụa cùng với lời nghĩ vấn của Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt ngang nhiên bế cô cô lên kiểu công chúa, rồi vững vàng đi vào Dinh thự!

- Này, anh đưa tôi đi đâu vậy?

- Triệt... này...

Cuối cùng, biết hỏi cũng vô ích, mà vùng vẫy lại càng tốn công vô ích, Trịnh Diệp liền trực tiếp im lặng, ngoan ngoãn để Hoắc Vĩ Triệt bế đi. Trong lòng lại thầm nhủ, nếu anh ta muốn dở trò đồi bại, cô sẽ liều chết phản kháng! Ai biểu anh ta vô sỉ như vậy, có chuyện gì mà anh ta không dám làm cơ chứ?

Hoắc Vĩ Triệt luôn muốn để Trịnh Diệp có cái nhìn tốt về anh hơn, vậy không biết khi anh biết được suy nghĩ của cô, không biết sẽ có cái biểu tình gì?

Vẫn luôn là một người nhạy bén trong việc nhìn ra tâm tư một người qua ánh mắt của họ, nhưng lúc này Hoắc Vĩ Triệt lại không thể biết được suy nghĩ của Trịnh Diệp, cũng bởi cảm xúc của anh đang rối bời!

Dinh thự Hoắc gia nếu không phải nói lớn thì chính là rất lớn! Trịnh Diệp cũng mới đến đây vào tối hôm qua, mà cô cũng chỉ là mới ngủ một đêm. Cho nên đối với bố trí của Dinh thự, Trịnh Diệp cô cũng chưa quá rõ ràng.

Cuối cùng, Hoắc Vĩ Triệt cũng dừng lại trước một căn phòng, anh mở cửa đi vào, đặt Trịnh Diệp ngồi xuống ghế:

- Em ngồi yên đó!

Buông ra một câu đầy ngữ khí ra lệnh, Hoắc Vĩ Triệt cởi hẳn áo vest và cà vạt ra ném sang một bên. Sau đó đi đến chiếc tủ gần đó, lục lọi tìm kiếm cái gì?

Không biết bị ma xuôi quỷ khiến làm sao mà lại y như như lời Hoắc Vĩ Triệt, không hề phản kháng. Ánh mắt lại không tự chủ nhìn theo từng động tác của Hoắc Vĩ Triệt, chăm chú không rời...

Rất nhanh Trịnh Diệp đã biết được Hoắc Vĩ Triệt tìm kiếm cái gì... Anh quay lại với một hộp dụng cụ y tế!

Hoắc Vĩ Triệt rất nhẹ nhàng nắm tay Trịnh Diệp, trên cánh tay gần trên vai của cô có một vết thương, là bị đạn xẹt qua, máu đã gần khô hết lại...

- Có đau không?

Vừa tỉ mỉ dùng thuốc sát trùng vết thương cho Trịnh Diệp, Hoắc Vĩ Triệt vừa nhẹ giọng hỏi.

Trịnh Diệp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Hoắc Vĩ Triệt như vậy, từ lúc nhận biết người đàn ông này, trong cảm nhận của cô thì chính là một kẻ cao ngạo, ngang ngược và không kém phần vô sỉ lưu manh. Còn Hoắc Vĩ Triệt tỉ mỉ, cẩn thận như thế... thật sự làm cô ngạc nhiên. Đã vậy, đối tượng lại chính là cô nữa chứ!

Nghĩ thì nghĩ, Trịnh Diệp vẫn lắc đầu, nhẹ giọng:

- Chút vết thương này thì có là gì đâu!

Đúng vậy, số lần cô trúng đạn cũng không phải một hai lần gì, thì so với vết thương nhỏ xíu này, có đáng là gì đâu chứ?

Hoắc Vĩ Triệt chỉ ừ nhẹ, cũng không nói gì nữa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào vết thương trên tay của Trịnh Diệp, động tác cũng thật nhẹ nhàng.

Trịnh Diệp nhất thời có chút hoảng hốt, trong đầu cô không tự chủ lại nhớ tới một cậu thiếu niên, cậu thiếu niên đó cũng có động tác hết sức nhẹ nhàng thế này, ánh mắt cũng đầy chăm chú như thế.

Không khống chế được, trong phút chốc, ánh mắt của Trịnh Diệp nhìn về phía Hoắc Vĩ Triệt ánh lên sự phức tạp, phức tạp từ tâm trạng tới ánh mắt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.