Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 45: Chương 45: Thêm một lời nhắc nhở!




Bên trong FWG, thành viên cũng được phân chia thành vài loại, một là những gián điệp ngầm, ví dụ như Trịnh Diệp, có biệt hiệu là FWĐ. Hoặc là các tay bắn tỉa bật nhất, có biệt hiệu là FG...thường được dùng để để hỗ trợ các gián điệp hoặc ngầm thủ tiêu một số thủ tiêu một số đối tượng không thể dù tới pháp luật để giải quyết!

Ngoài hai loại đó ra thì còn một số thành phần khác, như các tay hacker chuyên nghiệp cũng không thiếu...

Trong đó, đa phần đều không thể biết được mặt mũi và thân phận của nhau, chỉ trừ một số trường hợp tương đối thân thiết mà thôi!

Vẫn như thường lệ, trước khi ra khỏi xe Trịnh Diệp đã dùng khăn chuyên dụng của tổ chức che mặt lại... Không che cũng không được, tất cả đều có quy tắc cả rồi!

Đã có mục tiêu từ trước, Trịnh Diệp bỏ qua tòa nhà chính, đi thẳng về hướng tòa nhà nhỏ hơn màu trắng ở bên trái.

Bước vào bên trong, màu sắc chủ đạo cũng là một màu trắng, hơn nữa, trong không gian còn thoang thoãng mùi thuốc sát trùng, chính là mùi đặc trưng vốn có của bệnh viện!

Và hiển nhiên, tòa nhà màu này này cũng không khác gì chính là một bệnh viện thu nhỏ, thuộc quản lý của FWG.

Trịnh Diệp một mạch dùng tháng máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà cũng là tầng ba, sau đó cô lại đi đến tầng cuối cùng, ở cuối hành lang. Dừng lại trước căn phòng có hai người đứng canh giữ, cô đưa tay chào theo kiểu của quân nhân:

- Tôi là FWĐ134, nhận lệnh của cấp trên đến đây...

Tiếp theo đó cô nói ra mục đích, rồi đưa thẻ xác nhận thân phận một lần nữa mới được cho vào!

Bước vào bên trong, hình ảnh mà Trịnh Diệp nhìn thấy là có một thân ảnh cao lớn đang nằm nghiêng trên giường. Đầu giường cũng đã được kê cao lên, Trịnh Diệp bước vào cũng không thu hút đầu sự chú ý của anh ta, ánh mắt của anh ta vẫn mãi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Trịnh Diệp ánh lên tia suy tư, cô cũng sẫn tay kéo xuống khăn che mặt, chậm rãi lên tiếng:

- Dù có nằm mơ tôi cũng chẳng muốn gặp lại anh trong hoàn cảnh này, Trác Hoàng Diễn!

Trác Hoàng Diễn...chính là người đã bị Trịnh Diệp” bắn chết” trong cuộc truy đuổi lần trước! Không lẽ... Không sai, người đàn ông kia sau khi nghe Trịnh Diệp lên tiếng thì quay đầu lại nhìn, và không sai, khuôn mặt đó, không ai khác chính là Trác Hoàng Diễn!

- Tôi cũng không ngờ có ngày tôi sẽ được thử cảm giác chết giả từ tay của cô!

Nở nụ cười có phần tự giễu, Trác Hoàng Diễn lại chẳng có biểu cảm gì khác mà lên tiếng. Được đào tạo và làm việc ở FWG nhiều năm, dù đã rời đi nhưng anh ta làm sao quên được cách làm việc của tổ chức? Đã cử gián điệp xâm nhập vào sở cảnh sát thì tất nhiên trong sở có vấn đề, hơn nữa, với thân phận trước kia của anh ta, thì FWG sẽ không để anh ta loạt vào tay của bất cứ thế lực nào khác được...kể cả cảnh sát!

Mà cách duy nhất để cảnh sát nhanh chóng buông bỏ anh thì chỉ có một...chính là chết!

Cũng chính vì thế anh ta mới được “ chết” một lần như vậy!

Trên thực tế, lúc mà đội Pháp y của cảnh sát kiểm tra thì tim của Trác Hoàng Diễn đã ngừng đập! Tuy nhiên, tim ngừng đập không phải do anh ta đã chết, mà là do thuốc “ ngưng trệ cơ quan” được chứa bên trong viên đạn mà Trịnh Diệp bắn vào người Trác Hoàng Diễn!

Đây là một loại thuốc chỉ duy nhất FWG mới có, nó có tác dụng làm ngưng hoạt động tất cả các cơ quan trong cơ thể sống, bất kể là người, hay động vật, mà khi kiểm tra, tình trạng cơ thể giống hệt như người đã chết! Tác dụng của thuốc là 40 tiếng, đủ thời gian cho phía cảnh sát buông bỏ” thi thể” của Trác Hoàng Diễn!

Chứ mà với tài bắn súng của Trịnh Diệp, kể cả viên đạn cô còn có thể bắn trúng, thì cô hoàn toàn có thể bắn vào tay cầm súng, hoặc chân của Trác Hoàng Diễn... Chứ làm sao có thể” lỡ tay bắn chết người đây”?

Không để ý tới sự tự giễu trên khoé môi Trác Hoàng Diễn, một lần nữa Trịnh Diệp không nóng không lạnh lên tiếng:

- Trác Hoàng Diễn,anh có thể nói cho tôi biết được không? Tại sao anh lại rời FWG, lại đi làm công việc kia, kể cả hình xăm trên vai anh?

Trác Hoàng Diễn, cái tên này làm sao cô có thể quên được, một người anh vẫn luôn lo lắng động viên, bảo vệ cô hết mực... Tại sao lại có ngày như hôm nay?

- Bọn họ cử em đến đây là để lấy thông tin từ tôi đấy sao?

- Phải!

Không hề phủ nhận, Trịnh Diệp thẳng thắn thừa nhận. Từ lúc Trác Hoàng Diễn tỉnh lại đã được hai ngày, như FWG lại không thể khai thác được bất cứ thông tin vì cũng bởi vì anh không chịu nói! Mà cô lại là người thân thuộc nhất với Trác Hoàng Diễn lúc trước, nên tổ chức mới mạo hiểm gọi cô về đây, xem có thể hỏi được gì không.

Nhìn thái độ thẳng thắn của Trịnh Diệp, nét tự giễu trên môi của Trác Hoàng Diễn chậm rãi biến mất, anh lắc lắc đầu, giọng nói ôn hòa hơn:

- Tiểu Diệp à, em chẳng khác gì lúc trước cả! Nhưng anh xin lỗi, anh không thể nói được gì cả. Chỉ có câu này nhắc nhở em: Hãy cẩn thận với tất cả những người xung quanh, trừ người thân ruột thịt ra, thì có thân thiết cỡ nào, ũng không thể hoàn toàn tin tưởng được!

Sau lời nhắc nhở, Trác Hoàng Diễn không nói thêm bất cứ lời nào nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Trịnh Diệp thử gọi thêm mấy lần nhưng không có kết quả, cuối cùng cô cũng chỉ có thể đeo lại khăn che mặt rồi đi ra ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.