Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 134: Chương 134: Chương 109: Bắt cóc!




a khi anh ta đang nói chuyện, từng hơi thở phà vào toàn thân cô ta, từng tế bào đều vì tuyệt vọng mà chết đi, đúng vậy, thân thể, tối thiểu thân thể vẫn để lại kỷ niệm cho anh ta, từng thỏa mãn anh ta.

“Vậy sao, vậy em rất vinh hạnh, Giang đại thiếu.” Nước mắt chảy qua mu bàn tay của Giang Y Trạch, lạnh lẽo và nóng bỏng nhìn gương mặt xanh tím của cô ta, nhanh chóng thu tay lại, không để lại dấu vết lau vệt nước mắt, cau mày phất tay.

“Chặn miệng cô ta lại, nhìn liền thấy phiền.”

“Giang Y Trạch, anh là đồ khốn kiếp, anh không thể đối xử với chị ấy như vậy, thả chị ấy ra!”

Thật ra thì ở trong lòng Noãn Noãn, Tinh Hạ không phải là người ác, chỉ là thấy mặt liền cãi vả đã thành một loại thói quen, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của cô ta sao có thể không làm cô đau lòng chứ, một gương mặt thanh tú xinh đẹp bị đánh đến không nhìn ra hình dạng lúc ban đầu, toàn thân đều là máu nhìn thấy mà gợn người, nhìn ra được Tinh Hạ rất đau, không chỉ trên người đau đớn mà trong lòng càng đau hơn.

Vào lúc này, ở nhà cổ nhà họ Chiến, mây đen nặng nề che ở đỉnh đầu làm người ta đè nén hít thở không thông.

Hai ngày, Noãn Noãn đã biến mất suốt hai ngày, Chiến Vân Không gần như lục tung từng ngõ ngách của Cổ Thành vẫn không tìm được bất kỳ tung tích này, Đường Đóa khóc sưng hai mắt chỉ còn lại một đường nhỏ, tối hôm ngày 15 đó, khi cô ấy phát hiện Noãn Noãn không đi cùng thì đứng đợi một lát vẫn không thấy cô, vì vậy liền bước đi, nhà xe trống không, giật mình phát hiện đã xảy ra chuyện.

Lần này cô ấy rất sợ hãi, tay run run lấy điện thoại ra gọi cho Chiến Vân Không, không nhớ rõ mình nói hết lời như thế nào, cô ấy cho rằng Chiến Vân Không sẽ tức giận mắng cô ấy một trận, nhưng một tiếng trả lời cũng không có, một phút đồng hồ sau trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút…

Cô ấy thà rằng Chiến Vân Không hung hăng mắng một trận cũng tốt hơn bây giờ, trong lòng khó chịu, hai ngày qua một miếng cơm cô ấy cũng không ăn không vô, Chiến Vân Tế ở bên cạnh cô ấy một tấc cũng không rời, nói chuyện với cô ấy, cô ấy ngồi ngẩn người ở bên bệ cửa sổ, anh ta chưa từng thấy một Đường Đóa như thế.

Lần này Noãn Noãn mất tích, Chiến Vân Không rất bình tĩnh, không hoảng loạn không nóng nảy, giống như là đang chờ điều gì đấy.

Bên trong phòng sách, Vương Linh đã lâu không gặp xuất hiện ở trước mặt của mọi người, nghiêm trang nặng nề giao cho thủ trưởng một túi tài liệu.

“Lão đại, anh xem cái này trước đi.”

Liếc nhìn Vương Linh, nhận lấy túi giấy, mở ra, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ nhìn ngắm vài lần, Quan Lê Hiên kéo Vương Linh tới nhỏ giọng hỏi, “Trong túi là tài liệu gì vậy, tiết lộ đi.”

Liếc Quan thiếu, cau mày nói, “Cơ mật quân sự không thể tiết lộ.”

Cổ Thanh Dạ cũng rất hiếu kỳ vươn đầu tới, chen vào nói, “Không phải có liên quan đến Noãn Noãn chứ.”

“Có!” Vương Linh sảng khoái trả lời, kéo hai người đi xa một chút hạ thấp giọng, “Trong mấy ngày qua tôi luôn theo dõi hai người, các anh nói xem là ai hả?”

“Ai?” Hai người đồng thanh đáp, khẩn trương nhíu chặt lông mày.

“Long Lân và Giang Niệm Tình!” Năm trước, Vương Linh luôn theo dõi Long Lân, mới đầu cô còn la hét nói Chiến Vân Không cho cô một chút chuyện khó khăn đi, chỉ vì cuộc sống của chú xinh đẹp Long Lân này thật giống hai điểm tạo thành một đường thẳng, sau khi tan làm thì về nhà, không có ăn uống xã giao buôn bán nào cho đến khi vào đêm đó, ông rời khỏi Cổ Thành muốn đi Tam Giác Vàng, rốt cuộc bị cô phát hiện rồi, có một chút không bình thường, thì ra Long Lân vẫn luôn âm thầm điều tra chuyện gì đó, mỗi tuần sẽ có thám tử bí mật đến biệt thự của ông báo cáo.

Mà sau đêm Giang Niệm Tình bị Chiến Vân Không và Cổ Thanh Dạ phát hiện, trong lúc vô tình Vương Linh đụng phải cô ta, cử chỉ khả nghi giống như đang theo dõi người khác, dứt khoát đi theo cô ta.

“Có phát hiện gì?” Giọng nói của Chiến Vân Không truyền đến sau lưng bọn họ, để tài liệu xuống, vẻ mặt của thủ trưởng rất bình tĩnh, giống như tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.

Trên bàn là một xấp tài liệu và một tấm hình trắng đen dẫn đến sự chú ý của Thiên Lý, “Lão đại, em có thể xem không?”

Đạt được sự cho phép của Chiến Vân Không, Thiên Lý nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm hình, mắt híp lại, gương mặt xinh đẹp, môi hình cánh đào, khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, ánh mắt quyến rũ tỏa sáng giống như đã từng quen biết.

“Lão đại, tất cả tài liệu điều tra của thám tử tư của Long Lân đều ở trong này, dường như ông ấy đang tìm một người phụ nữ, chính là người trong tấm hình kia, hơn nữa em còn phát hiện Giang Niệm Tình đang theo dõi một người.”

“Là ai?”

“Lam Hi!” Vương Linh theo dõi Giang Niệm Tình một tuần lễ, mỗi buổi tối cô ta đều quanh quẩn bên ngoài biệt thự của Lam Hi, buổi tối là thời gian ra vào của đủ loại thám tử tư, cô ta đang điều tra bà.

Sờ lên cằm, râu mọc ra đâm vào tay hơi ngứa một chút, khi anh mới nhìn thấy người phụ nữ trong tấm hình, nói thật cũng chấn động, khóe miệng cong lên, chân mày ngạo nghễ quyến rũ, mũi vểnh lên, còn có quan trọng nhất là gương mặt này giống như ai kia, chẳng lẽ là người phụ nữ này…?

“Ngày hôm qua, Long Lân còn gặp mặt với Lam Hi, sau đó tôi nhìn thấy Lam Hi cảm xúc rất kích động rời khỏi quán cà phê. Sau đó Long Lân cũng rời đi, tôi cảm thấy Giang Niệm Tình biết rất nhiều chuyện so với chúng ta, chúng ta có cần bắt Giang Niệm Tình lại không, những ngày qua cứ lắc lư trước mặt tôi nhưng không thể bắt cô ta làm tôi muốn điên.”

Vương Linh càng nói càng tức, mỗi lần nhìn thấy Giang Niệm Tình chạy tới chạy lui thì bàn tay ngưa ngứa khó chịu, muốn một phát bắn chết cô ta, dám bắt cóc Noãn Noãn, nếu không phải lúc trước Chiến Vân Không ra lệnh không được bắt người thì cô đã sớm xông lên báo thù cho Noãn Noãn, nghe nói bây giờ cô ta là cao thủ đứng thứ ba trong giới sát thủ, hừ, mình cũng đâu phải tệ gì.

“Lão đại, bây giờ chúng ta làm gì đây, còn chưa biết là ai bắt cóc Noãn Noãn, tiếp tục chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp?” Cổ Thanh Dạ cầm lấy tấm hình trong tay Thiên Lý, vừa nhìn, thiếu chút nữa kêu lên, lập tức nhìn Chiến Vân Không, còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị ánh mắt của thủ trưởng ngăn lại, nuốt lời nói xuống.

Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn vang lên, ánh mắt của năm người toàn bộ đều nhìn chằm chằm dãy số xa lạ trên màn hình điện thoại di động.

“Alo!”

“Thủ trưởng Chiến, đã lâu không gặp. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.