Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 83: Chương 83: Chương 68: Tin nhắn giấu tên!




Edit: Tịnh Hảo

Trong lúc này sự kiện đấu súng bất ngờ kích thích ngàn tầng sóng, hiện trường trực tiếp năm phút đồng hồ ngắn ngủi có tỉ lệ người xem cao nhất phá kỷ luật hai mươi năm qua ở Cổ Thành.

Nhìn chằm chằm TV lần lượt phát lại, nghe đạn bắn pằng pằng pằng pằng, đầu óc Cố Trì chợt đau nhói, đáy mắt lo lắng.

Khó hiểu.

“Tổng giám đốc, anh tìm tôi.”

“Hôm nay trường quốc lập Trung ương rất náo nhiệt, người của chúng ta lấy được đầy đủ tư liệu đầu tiên chưa?”

“Ách— còn chưa có, các tạp chí lớn phòng thủ cả buổi chiều cũng không thể chụp được nửa gương mặt của Chiến Vân Không, nghe nói đã lên trực thăng rời đi.”

“Tôi nuôi một đám ăn hại à?” Giọng nói lạnh như băng, da đầu Tiếu cũng tê dại muốn nổ tung rồi.

“Xin tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp…, còn có Trạch thiếu đã tới.”

“Ừ… Cho anh ta vào đi.”

Tiếu cung kính lùi mấy bước xoay người rời khỏi, mồ hôi trên trán phút chốc ngừng lại, ánh sáng trên mặt đá cẩm thạch trong như gương.

Vẻ mặt Cố Trì không chút thay đổi là lúc đáng sợ nhất, là điềm báo bão táp đến. Sấm sét cùng đến.

“Ôi hôm nay sao vẻ mặt thư ký Tiếu chúng ta như màu cái lu vậy?”

Giang Y Trạch hô to thảnh thơi dựa bên cửa ngậm cây kẹo que trong miệng, đột nhiên nhìn qua bộ dạng của đại ca nhà bên.

Trợ lý thư ký ở một bên hoa si đã bất động rồi.

Nặng nề thở ra một hơi, Tiếu cũng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Haizz, không có chuyện gì chỉ là không lấy được tin tức đầu tiên ở trường quốc lập Trung ương ngày hôm nay, Trạch thiếu mau vào đi, tổng giám đốc đang chờ người.”

Đáy mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên, Giang Y Trạch vỗ vỗ đầu vai Tiếu, anh trai phiền muộn trước, lão đệ tránh trước rồi.

“Cố tổng, tại sao trở về cũng không thông báo trước một tiếng?”

Đẩy cửa vào, tùy tiện đặt mông vào ghế sofa bằng da.

Không có nâng mắt, Cố Trì cúi đầu thẩm duyệt tài liệu, “Có chuyện gì?”

“Thật có việc khác, không biết tin tức ở trường quốc lập Trung ương có thể gây hứng thú cho người không?”

Đôi mắt buồn bã, người đàn ông lạnh lùng nhíu mày, “Ồ! Là anh đạo diễn tuồng vui này!”

“Anh Trì người đừng quá thông minh, tôi có áp lực, đạo diễn không dễ làm.”

“Có ý tứ gì?”

Phản ứng của Cố Trì ngoài dự liệu của Giang Y Trạch, anh ta ngẩn ra.

Mũi xùy một tiếng, không cho là đúng, “Lần này coi như là diễn tập làm nóng người, lần sau tôi cũng không dám bảo đảm…”

“Cố tình gây sự, tất có toan tính, nói một chút rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn Chiến gia biến mất.”

Sự ngoan độc nháy mắt chiếm đoạt trong mắt Giang Y Trạch, lạnh lẽo bao bọc toàn thân anh ta.

Thân thể dựa lên ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng khép hờ nhìn chằm chằm người đàn ông chỉ có thể nói là nửa thành thục phía đối diện, bờ môi cong lên.

Hồi lâu—

“Trạch thiếu đạo diễn phim bom tấn Hollywood cho tôi thưởng thức một chút.”

“Được thôi!”

Giang Y Trạch cười tà lấy điện thoại di động bấm mấy cái, trên máy tính Cố Trì lập tức xuất hiện nhắc nhở có email.

Mở ra, đôi mắt nhuộm một tầng lạnh lẽo, giống như một lưỡi dao sắc nhọn băng đá lạnh lẽo.

Khép hờ hai mắt, cố nén đầu đau, nhìn chằm chằm một cái nhăn mày một ánh mắt của Tinh Tiểu Noãn trên màn hình, anh nhất thời lâm vào trầm tư.

Đoạn phim dài 15 phút ghi chép tất cả chuyện xảy ra ở sân thể dục trường quốc lập Trung ương lúc ấy, hiện trường hỗn độn, hai mươi mấy huấn luyện viên mạo hiểm không ngại nguy hiểm tính mạng nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ sơ tán học sinh… Hình ảnh cuối cùng dừng vào lúc Chiến Vân Không lên trực thăng rời đi trong một giây kia.

“Như thế nào anh Trì, đây là tôi tặng quà ra mắt cho truyền thông Thiên Vũ, đủ sức nặng không?”

Cố Trì trong lúc nhất thời không nói gì, trước đó trong tay anh đã có tin tức hiện tại lại có thêm cái này, anh đang suy nghĩ có nên phát hành đồng thời hay không.

“Anh và Tinh Tiểu Noãn từng có quan hệ.”

Giang Y Trạch sững sờ, ngoắc ngoắc môi, “Có ai mà không biết thiên kim nhà thị trưởng Tinh là một thiên tài ngang ngược, lại có mấy ai chưa từng bị Tinh Tiểu Noãn khi dễ, ngay cả tôi đều tính cả, chuyện chính chưa nói tới, chính là cô ta rất bướng bỉnh, mẹ nó, chỉ điểm này thôi cũng khiến tiểu gia có chút khó chịu.”

“Tôi thấy là cậu không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”

Cố Trì cố tình trêu chọc, bên trong ánh mắt lơ đãng khiến người ta đoán không ra thâm ý.

“Ha, nói đùa thôi, đó không phải là loại thức ăn của bản thiếu gia, anh làm việc đi tôi còn có chút chuyện đi trước.”

Ho khan hai tiếng hơi đỏ mặt đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Trì.

Nhà cổ.

Xem tin tức phát lại trên TV, cô nàng ăn mì Ý say sưa ngon lành do Đường Đóa vừa mới làm, “Chị dâu, nước sốt này làm đúng tiêu chuẩn, ngon tuyệt.”

Đường Đóa lườm cô một cái, đầu óc nha đầu bị nước dâng rồi, sao trái tim lại lớn như vậy.

“Noãn Noãn, viên đạn kia bay qua đầu em sao không biết nằm xuống, chị thấy em là muốn bị bắn. Sau khi Thái hậu Chiến của chúng ta biết chuyện này thiếu chút nữa bùng nổ bộ đội đặc công rồi.”

“Khụ khụ.” Một sợi mì không nuốt xuống được mắc kẹt ở cổ họng cô nàng Noãn, thiếu điều nghẹn chết.

Chuyện như vậy và chú cảnh sát vũ trang thì có quan hệ gì, chẳng qua khi đó cảnh sát vũ trang đến hiện trường thì đã quá muộn, đến hay không đến đều giống nhau.

“Bùng nổ sao?”

“Sắp thôi.”

“Chị dâu đừng làm em sợ, em đây là đột nhiên can đảm.”

“Ăn mì của em đi, Tinh can đảm.” Ngón tay Đường Đóa chọc thẳng lên trán cô nàng.

“Ha ha, em hù dọa học vị tiến sĩ rồi, có chứng cứ có chân tướng.”

“Em lắm mồm quá, nhìn một lát Chiến gia nhà em chỉnh đốn em như thế nào.”

Nhếch môi cười một tiếng, cô nhóc cười đắc ý, “Gia không rảnh quản em, rất bận bịu.”

“Ui, tiểu thư Tinh còn sống, chúc mừng chúc mừng.”

Đột nhiên, một giọng nói cực kỳ chói tai vang lên giữa phòng khách, thân thể Noãn Noãn dừng lại, nghe có chút quen thuộc nhưng không nhớ nổi đã nghe ở nơi nào.

“Làm sao cô tìm được nơi này?” Đường Đóa thấy người tới, đúng dậy, sắc mặt liền trầm xuống.

Người con gái mỉm cười, vóc người xinh đẹp giống như một con rắn vặn vẹo cái eo thô như vòi nước đi vào.

“Thật không nghĩ đến Đường tổng là chị dâu của thiên kim thị trưởng, cũng khó trách Phong Tây vì nha đầu này cái gì cũng có thể không chú ý, thì ra là… người một nhà.”

Nói xong, Trì Liễu không coi mình là người ngoài đặt mông ngồi vào ghế sofa.

Từ lần trước hai người đánh nhau ở Thái Dương Sơn, Trì Liễu nằm viện đã được công ty che giấu, người con gái xinh đẹp nào đó để cô ta tận tâm dưỡng thương.

Dù sao ở trong vòng lẩn quẩn thật giả hỗn loạn này tuổi đời cũng không ngắn, có một số việc không cần nói thẳng ra, cô ta hiểu có người đang cố ý chèn ép cô ta.

Mà người có thể có quyền sinh sát như vậy ngoài Đường Đóa ra thì không còn ai khác.

Cô nàng Noãn chợt nhớ lại, người phụ nữ quyến rũ này không phải lần trước lái xe cán cô còn bị Chiến gia bực bội thiếu chút nữa đụng vào lên trời rồi.

Người đến không có ý tốt, cẩn thận đề phòng.

“Đây không phải là nơi cô có tư cách tới, lập tức đi ra ngoài cho tôi.”

Đường Đóa cường thế sắc bén gầm Trì Liễu. Những ngày qua dịu dàng hiền lành, hình tượng trên vẫn còn chấn động cô nàng Noãn một chút.

Chị dâu kiêu ngạo, uy vũ…

Mặc dù trong lòng Trì Liễu bị hù sợ, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bộ dáng tươi cười vốn có, cô ta đúng là vai nữ chính điện ảnh xuất sắc nhất đoạt giải huy chương, diễn trò gì cô ta cũng có thể.

“Hôm nay tôi đến là có hai chuyện, một là tới báo với Đường tổng, bản thân tôi đã hoàn toàn hồi phục có thể ra mắt rồi, hai là đến thăm tiểu thư Tinh.”

“Thăm tôi?” Không hiểu trong lòng cô ta muốn làm cái gì.

Mũi cô nàng hừ nhẹ, “Mèo khóc chuột giả từ bi.” (*)

(*) Tâm địa độc ác, giả bộ từ bi. Nước mắt cá sấu.

“Tiểu tiện nhân, đừng không biết tốt xấu.” Trì Liễu lập tức căm hận trừng mắt nhìn Noãn Noãn, một bộ dạng cọp mẹ muốn ăn thịt người, và nữ thần Trì Liễu xinh đẹp thiện lương trên TV hoàn toàn là con của hai người mẹ sinh ra.

Diễn viên cũng thật đặc biệt đều là người tâm thần phân liệt sao, cô ta có bị bệnh không đột nhiên thay đổi như vậy.

Đường Đóa phiền muộn, trong lòng vẫn luôn nghĩ sao cô ta tìm được tới cửa, xem ra chính mình đã xem thường Trì Liễu.

Ở nội bộ công ty quản lý cao cấp, danh tiếng của Trì Liễu tốt xấu nửa này nửa nọ, bình thường cô ta không coi ai ra gì không tôn trọng trưởng bối, Đường tổng cũng đều mắt nhắm mắt mở không để ý, dù sao bây giờ Trì Liễu là một cây rụng tiền, thương nhân sao không màng đến lợi mà không theo đuổi.

Nhưng sau một trận kia của cô ta và Noãn Noãn, Đường Đóa liền nổi lên ý áp chế cô ta.

Một là cho Noãn Noãn hả giận, hai là áp chế sự sắc bén của cô ta.

Nào có thể đóan được, cô ấy vừa định mở miệng, liền nghe tiếng bốp thanh thúy ở trên bàn trà, mí mắt phải nhảy dựng lên.

Gần đây tiện nhân này hầu như mỗi ngày lượn lờ bên tai mình, cô nàng lập tức không vui, mì cũng không ăn, con mắt xinh đẹp lóe lên một tia đỏ lửa giận, thiêu đốt đầu óc Noãn Noãn.

Họ Tinh mỉm cười, ngọt ngào vẫn như cũ, “Ra cửa uống thuốc chưa, tiểu thư ngu si?”

“Cô… Cô có bệnh.” Trì Liễu nuốt nước bọt, hốt hoảng.

“Chị có thuốc không?”

Một câu nói khiến Trì Liễu không chút sức lực đi lên được, tròng mắt xoay động, nhanh chóng cầm cốc nước trên bàn trà hắt ra ngoài.

Kết quả có thể nghĩ là biết. Cô nàng Noãn trúng chiêu rồi.

Hoàn toàn yên tĩnh, ba người con gái ở hiện trường cộng thêm một người mới từ bên ngoài vào Cổ Thanh Dạ, tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Cô nàng tức giận lau nước vung ở trên mặt.

Cô ta hắt nước phải không, lão nương dùng họa.

Tay không cầm dĩa mì Ý màu chanh còn thừa lại phân nửa quét lên hai ngọn núi cao vút trên nền áo đầm trắng tinh của Trì Liễu.

“Vẽ cho cô một bông hoa cúc lớn trước ngực…”

Soạt soạt vung lên hai cái, một phút đồng hồ sau.

Sắc vàng óng ánh, sinh động sống động, trăm hoa đua nở ở trước ngực Trì Liễu có hiệu quả 3D lập thể, còn mang theo từng sợi mì mùi cà chua thịt bò, mùi vô cùng thơm.

Giải quyết xong, rút khăn giấy vừa lau tay vừa nhìn Trì Liễu cười duyên.

“Giá thị trường ít nhất là 50 vạn, đây là tác phẩm nước sốt Italy đầu tay của cô nương vẽ, Thiên Hậu ngu si nhớ cất giữ cho kỹ, tương lai khẳng định tăng giá trị.”

“A…” Người con gái mãnh liệt thét chói tai, bực tức giậm chân, “Con mẹ nó Tinh Tiểu Noãn cô là một người điên, tôi liều mạng với cô…”

Hổ ác nhào tới, cô nàng nhanh chóng tránh, linh hoạt từ phía bên phải Trì Liễu nhảy tới bên cạnh Đường Đóa, thấy Trì Liễu nằm trên mặt thảm như chó đớp shit hồi lâu cũng chưa có thể đứng dậy.

Từ chuyện tạt nước đến vẽ mì Ý, sự tình trước sau xảy ra chỉ trong chớp mắt, Đường Đóa hoàn hồn kéo Noãn Noãn ra phía sau mình, Cổ Thanh Dạ không chút thương hoa tiếc ngọc nắm cổ áo Trì Liễu vứt bỏ Trì Liễu ngoài cửa viện.

“Một giây biến mất cho tôi, cút.” Mỹ nam Cổ quát lớn, vô cùng uy lực.

“Đợi chút, nói cho tôi biết làm sao cô tìm được nơi này?” Đường Đóa ngăn Cổ Thanh Dạ muốn hạ giày quân nhân xuống, một cước này nếu thật đi xuống, tuyệt đối có thể khiến cuộc sống của cô ta không thể tự lo liệu được, những năm cuối đời đều ngồi xe lăn.

“Đường tổng xúi giục người khác đánh nghệ sỹ công ty tàn nhẫn, nếu tin tức này truyền ra ngoài tôi nghĩ hiệu quả sẽ rất tốt.”

Nhếch nhác nằm ở trên bậc thang, váy xé rách, quần lót viền đen như ẩn như hiện.

Bắp đùi trắng như tuyết bị nền gạch chà xát rách da, hoàn toàn từ ngọc nữ biến thành dục nữ, thì ra là phụ nữ cũng có thể đẹp khi nhếch nhác.

“Cô dám, cô dám báo tôi liền phế bỏ, cô không tin thì thử xem.”

Người nhà Chiến gia sao có thể bị uy hiếp bởi một diễn viên phong trần nho nhỏ như cô ta, vẻ mặt mỹ nam Cổ rét lạnh.

Trì Liễu cảm thấy lạnh lẽo rùng mình từ ngón chân vọt đến đỉnh đầu, bề ngoài hoảng sợ nhưng vẫn chuyên nghiệp bình tĩnh tiến lên tới cùng.

“Đây là Cổ Thành thủ đô nước J, nếu anh dám làm loạn tôi liền kiện anh tan nhà nát cửa.”

Khóe mắt nhếch lên, mỹ nam Cổ cười, “Có thể, tha hồ kiện nhưng thông báo trước với cô một tiếng, từ trước tới giờ anh trai giết người không phạm pháp.” Người cười, nhưng giọng nói rét lạnh thấu xương.

Lần này Trì Liễu thật ngu ngốc, rốt cuộc Tinh Tiểu Noãn, Đường Đóa là người con gái có bối cảnh gì, người đàn ông trước mặt này là ai, thật bá đạo khí thế, ngông cuồng quả thật không khác gì thổ phỉ xã hội đen.

“Cô phái người theo dõi Noãn Noãn phải không?”

Không có thời gian cùng cô ta nói nhảm, đầu óc đau đến muốn run lên, Đường Đóa thật muốn một giây một cước đá bay cô ta.

Đồ không biết điều.

“Không phải không phải, tôi không có tìm người theo dõi cô ta, phải… phải…”

“Nói mau là ai?”

Đường Đóa nóng nảy cáu kỉnh sợ rằng chỉ có một người đàn ông từng mở mang kiến thức, lại còn cực kỳ hưởng thụ.

“Tôi… Tôi không biết, sáng nay nhận được một tin nhắn giấu tên nói cho tôi biết địa chỉ này, cũng không có câu dưới, Đường tổng tôi sai lầm rồi, tôi biết rõ sai lầm rồi… Hu hu…”

Người gây phiền cho người khác, ở đâu cũng khiến người ta nhìn không vừa mắt.

Chân mày Noãn Noãn nhíu chặt, hôm nay vốn đã gặp chuyện hỗn loạn, giờ lại tới một con chim gà gào thét, quá xui xẻo rồi.

Sợi mì bị lãng phí, còn chưa ăn no, cô đau lòng.

“Đừng khóc, cô đi nhanh lên, chúng tôi coi như cô chưa từng xuất hiện.”

Người đại diện ở ngoài cửa thấy đối phương không kiên trì, chạy chậm tiến vào trong sân đỡ Trì Liễu dậy, cuống quít chịu tội với Đường tổng, tranh thủ bù đắp chút gì đó, chọc giận Đường tổng bị đá ra khỏi Star là chuyện nhỏ, bị làng giải trí chèn ép đã có thể phiền toái.

Trì Liễu cúp thấp đầu, đáy mắt thoáng qua chút nước mắt.

Hận không được lập tức biến thành bươm bướm bay đi.

Lên xe, người đại diện Đại Tề trực tiếp chửi mắng một trận.

“Tôi nói con mẹ nó cô có đầu óc không, đặt mông shit còn chưa lau sạch sẽ lại có thể va vào họng súng, ngại mình mạng lớn đúng không sống đủ rồi, cảnh cáo cô tự biết lượng sức mình, người nhà này cho cô một vạn lá gan cũng không chọc nổi.”

Cởi váy xuống, chỉ còn quần áo lót, hai tay Trì Liễu mị hoặc thuần thục đặt trên đũng quần của Đại Tề, vuốt ve trên dưới, “Anh Tề, người ta bị khi dễ anh còn mắng chửi người ta, không có thương tiếc em chút nào, anh hư hỏng!”

Thân thể như có điện, nhiệt độ lên cao, đáy mắt dâm tà rõ ràng.

“Uhm… Tiểu dâm đãng, lão tử sớm muộn bị em đùa chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.