Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 1: Chương 1: Thế mà anh bị phụ nữ cường hôn




‘GOLDEN TIME’ thế giới đêm của lớn nhất thành cổ, tụ tập những thứ xa xỉ mà thối nát.

Lúc này, trong phòng ở tầng 7.

Hai người đàn ông cười, vẻ mặt đầy âm hiểm, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang say đến bất tỉnh nhân sự.

“Chu thiếu, hôm nay tiểu tử cậu được hời lớn, con nhóc này thật đúng là mẹ nó đúng giờ, chậc chậc xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, non nớt muốn nặn ra nước.”

Người đàn ông nói xong, cũng không quên đưa tay vuốt ve hai cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái một cách thô bỉ.

Người đàn ông được gọi Chu thiếu liền cười lạnh một tiếng: “Hừ, con gái của thị trưởng thì thế nào, ddi3n~ dd4`n l3^ quy' d0^n hiện tại không phải là ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ mặc cho tôi rong ruổi, nhìn cô ta xem, hôm nay ông đây không đùa chết cô ta.”

“Nói lời tạm biệt được rồi, chờ anh thực sự chơi cô ta rồi cùng một vài anh em chia sẻ cảm tưởng sảng khoái cũng không muộn.”

Người đàn ông đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, trước hết tôi không quấy rầy.”

Vỗ vỗ bả vai của Chu thiếu, xoay người rời đi, đang tính đóng cửa đột nhiên người đàn ông dừng bước.

“À đúng rồi, có chừng mực một chút dù sao cũng là con gái của thị trưởng rất được chiều chuộng, đừng chơi người ta đến tàn tạ.”

Bịch một tiếng, cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.

Chu Tường ngồi ở bên giường, khóe miệng hiện lên nụ cười tà, con nhỏ này con mẹ nó không phải cô ngang ngược sao, con mẹ nó không phải cô rất cố chấp sao, đêm nay bản thiếu gia liền chơi cô.

Bàn tay xoa, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quả nhiên láng mịn, thích đến nỗi không buông tay được, một đường xuống phía dưới lưỡng lự đi tới chỗ chiếc cổ thon dài, trắng nõn, nhỏ bé của cô, ddi3n~ dd4`n l3^ quy' d0^n đột nhiên con ngươi hẹp dài thoáng qua ý lạnh, hắn kẹp cổ cô, bởi vì uống khá nhiều rượu nên hô hấp có chút khó khăn, lại bị người đàn ông này bóp làm cô thở gấp, hít thở không thông, lẩm bẩm cau mày bàn tay nhỏ bé của cô vỗ lên bàn tay của Chu Tường, cực kỳ không thoải mái đạp chân.

Khom người ngửi trên người cô tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, Chu Tường buông lỏng tay, kiềm chế với cô một chút, nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say mê, khuôn mặt nhỏ nhắn trong khoảng cách gần, trong lòng không khỏi thầm mắng, mẹ kiếp, thật đúng là tiểu mỹ nhân, lỗ mũi thẳng tắp, xinh đẹp, lông mày lá liễu, đen hơi cong, đôi môi đầy đặn đỏ như son, ddi3n~ dd4`n l3^ quy' d0^n tuy cô gái đang nhắm mắt, nhưng Chu Tường biết đó là một đôi mắt đẹp câu hồn, chỉ nhớ đến là thân thể hắn nhanh chóng ấm lên, một bộ phận nào đó bắt đầu rục rịch.

Đang lúc Chu Tường không thể chờ đợi muốn cởi nút áo cô thì cửa phòng động một tiếng bị người ở bên ngoài dùng một lực lớn đạp cửa ra, làm cho hắn sợ đến tay run lên, không vui nhìn về phía cửa.

Vừa muốn mở mồm mắng, đợi thấy rõ người đi tới thì trong nháy mắt, toàn bộ lời nói cũng nuốt trở vào, nuốt nước miếng một cái.

Chỉ thấy, người đàn ông ở cửa một thân mặc đồng phục đặc chủng tác chiến, thân hình cao lớn giống như ngọn núi đồ sộ hào hùng, cả người tản ra một loại cảm giác áp bức vô hình, một đôi mắt ngăm đen sâu như biển đang nhìn chằm chằm từng cử động trên giường, thấy thế da đầu Chu Tường tê dại, răng trên răng dưới run lẩy bẩy.

“Anh. . . . . . Anh là ai, dám tùy tiện xông vào đây?”

Người đàn ông không để ý đến câu hỏi Chu Tường, khuôn mặt tuấn tú âm trầm cau mày, đưa tay chỉ tới bàn tay đang làm tội ác trên bộ ngực của cô gái.

Chu Tường nhìn thấy động tác của người đàn ông mặc quân phục, theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại không biết để chỗ nào mới tốt.

Nửa phút sau, người đàn ông di chuyển, trên chân là đôi ủng được đặc chế lục chiến theo công nghiệp quân sự mỗi bước rơi xuống, Chu Tường cảm thấy mặt đất lung lay, tim hắn cũng run rẩy theo, thật là cường đại, khí thế vô cùng mạnh mẽ cùng cảm giác áp bức.

Cứ như vậy, hắn ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới gần hắn từng bước một. Cả người một chút hơi sức cũng không có, cặp chân mềm nhũn đến kỳ lạ.

“Loảng xoảng ---- a ----”

Dưới tình huống không hề báo trước, người đàn ông nâng chân phải lên liên tục gạt ngã Chu Tường trên mặt đất còn nhào lộn hai cái đầu hung hăng đụng vào mặt tường phát ra một tiếng ‘bịch’.

Ôm đầu vừa đau vừa choáng váng kêu lên, Chu Tường không thể nhịn được nữa tức miệng mắng to: “Con mẹ nó mày chán sống hả, tao cũng dám đạp, con mẹ nó mày chờ cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày, a a a --”

“Chứng minh thư?” Một tiếng lạnh lẽo không mang theo bất cứ tia cảm tình nào của đàn ông bỗng vang lên.

Chu Tường ngẩn ra, bây giờ là thời gian càn quét tệ nạn sao, mẹ, dám khiêu chiến cùng Chu thiếu đây, cười nhạo một tiếng nâng cái đầu đã sưng như cái đầu heo mà suy nghĩ, nhìn chằm chằm người đàn ông quân phục tròng mắt chợt sáng lên.

Bởi vì hắn phát hiện trên vai đối phương ngay cả một cái chứng nhận quân hàm cũng không có, thì ra cũng chỉ là một đứa tiểu tốt mà thôi, nghĩ tới đây giọng nói của Chu Tường không tự chủ trở nên lớn.

“Mày có biết tao là ai hay không?” Nhưng hắn đường đường là cậu ấm của thư ký thị ủy, làm sao có thể chịu phần khuất nhục này, ngay cả cha của hắn đều chưa từng động đến một cọng tóc gáy của hắn.

Trong lòng hả hê còn chưa nghĩ ra cách trả thù người đàn ông trước mắt này thế nào, liền cảm thấy lồng ngực giống như bánh xe nghiền ép lên đến ngột ngạo đau đớn, một dòng chất lỏng nóng ngược dòng chảy lên, mở miệng phun ra ngoài.

“Lặp lại lần nữa, chứng minh thư.” Đôi ủng quân nhân được trải qua giai đoạn chế tạo đặc biệt hung hăng nghiền qua lại trên ngực của Chu Tường.

Mới vừa rồi một cước kia đối với Chu Tường mà nói là đã đủ trí mạng, hiện tại vừa giống như chim chết bị giẫm ở trên tường không thể động đậy, khóe miệng còn đang không ngừng nhỏ máu, hắn nỗ lực hít thở tay phải run rẩy chầm rì cho vào trong túi quần móc bóp lấy ra chứng minh thư suýt tý nữa là mất cái mạng nhỏ của hắn.

Bên này muốn xảy ra án mạng, mà người con gái trên giường bên kia còn ngủ đến không biết gì cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nhỏ giọng một chút.”

Sau đó bất mãn cấm lỗ mũi lật người đổi một tư thế thoải mái hơn tiếp tục mộng đẹp.

Nhìn chằm chằm cô gái bởi vì lật người mà lộ ra dáng người đẹp đẽ, lúc này Chu Tường hối hận, mới vừa rồi nên chơi con nhỏ này trước, giờ thì tốt rồi chẳng những không được ăn cô ta, ngược lại còn bị người đàn ông từ trên trời rớt xuống đạp một cước chỉ còn nửa cái mạng.

Lúc này, một người đàn ông cũng mặc đồng phục quân nhân đi vào, đưa cho Chiến Vân Không một dụng cụ màu đen hình vuông.

Thấy Chu Tường bị Chiến Vân Không dẫm dưới chân, anh ta ồ lên một tiếng.

“Đây không phải là cậu Chu của thư ký thị ủy sao.” Lại quay đầu nhìn về phía cảnh tượng trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu Chu cũng học được chơi gái. Gái làng chơi á..., thật đúng làm cho cha cậu thêm thể diện.”

Nhận lấy máy phân biệt thân phận từ Quan Lê Hiên, cắm chứng minh thư vào màn hình tinh thể lỏng 5.5 inch, toàn bộ tư liệu chi tiết cụ thể của Chu Tường từ khi ra đời cho đến bây giờ lập tức hiện ra.

Chu Tường nghĩ là người của hắn đến cứu hắn ra khỏi người đàn ông này, kết quả hắn nghĩ sai lầm rồi, khi nghe câu thứ hai của người vừa mới tới, con ngươi trong nháy mắt sáng lên liền ảm đạm, rõ ràng đây chính là cùng một nhóm người.

Chiến Vân Không đại khái xem tư liệu Chu Tường, chân mày nhíu lại, lại là một nhân vật điển hình dựa vào cha là Quan Nhị Đại, thấy cuối cùng không kiên nhẫn mà rút chứng minh của Chu Tường để trên mặt hắn.

“Hiên Tử, mang cậu Chu giao cho người dưới lầu.”

Anh mà hạ chân là đã có thể đá chết một con trâu khỏe mạnh nên thôi dừng lại vậy.

Quan Lê Hiên gật đầu hiểu ý, từng bước tiến lên bắt Chu Tường cả người đang xụi lơ thành bùn nhão đi về phía cửa.

“Đi thôi cậu ấm.”

Nhìn trong miệng Chu Tường đầy máu Quan Lê Hiên thầm nghĩ: Lão đại ra tay hơi nặng rồi, dù sao đây cũng là người thường.

Hít vài ngụm không khí, Chu Tường phục hồi tinh thần rất nhanh, sắp thấy được tự do, bản tính kiêu ngạo ngông cuồng của cậu ấm thế gia nổi lên mà kêu la.

“Con mẹ nó mày không phải là một tên lính quèn sao, giả bộ cái gì, có dám báo tên của mày hay không, tao đảm bảo ngày mai sẽ khiến mày muốn trốn cũng không kịp.”

Nghe được lời Chu Tường kiêu ngạo khiêu khích, Chiến Vân Không vẫn rất bình tĩnh, mặt không đổi đi lại gần hắn, đưa tay nắm cằm hắn, giọng nói lạnh nhạt.

“Tao gọi là Chiến Vân Không, nhìn cho rõ bộ dáng của tao rồi về nói cho cha mày biết những ngày tươi đẹp của ông ta e là. . . . . . sắp hết rồi.”

Chu Tường không biết bản thân ra khỏi gian phòng như thế nào, câu nói rét lạnh đến tận xương tủy vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn, lồng ngực hắn đau đến chảy nước mắt, cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra mới biết, hắn bị người đàn ông kia đạp nứt ba đoạn xương sườn.

Đột nhiên gian phòng trở nên yên ắng, nhìn cô gái trên giường không để tâm còn đang khò khò ngủ say, Chiến Vân Không có chút đau đầu.

Anh luôn chán ghét phụ nữ trong chốc lát không biết phải xử lý người trước mặt như thế nào.

Nhẹ nhàng đi về phía trước, bản thân cũng không thể tin được động tác dịu dàng của mình, đẩy nhẹ bả vai của cô gái.

“. . . . . .” Không phản ứng.

Lại đẩy, “. . . . . .” Vẫn không phản ứng.

Liên tục đẩy vài lần kết quả đều là không phản ứng.

Thở dài một hơi, kiên nhẫn của Chiến Vân Không bị tướng ngủ như heo chết của cô gái quét sạch, dứt khoát ngồi bên giường di chuyển thân thể mềm mại của cô gái một cách thô lỗ.

Hiện ra trong mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không hiểu vì sao tim anh chợt co thắt lại một chút.

Cô gái bị quấy rầy mộng đẹp bực mình liền lẩm bẩm, đầu tự giác tìm nguồn nhiệt dựa vào, thoải mái gối đầu lên đùi Chiến Vân Không ngủ.

Giống như gấu túi miễn cưỡng ôm anh, dường như tìm được chỗ dựa mang theo nụ cười chảy nước miếng rồi tiếp tục chu du mộng đẹp. Động tác thân mật như thế khiến cơ thể Chiến Vân Không đột nhiên cứng đờ, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng có chút không yên.

Chất lỏng trong suốt cứ thế mà chảy, thấm ướt chiếc quần ngụy trang màu xanh của anh, Chiến Vân Không ngẩn ra, đó là nước miếng trong truyền thuyết sao.

Cánh tay của cô đang ôm bắp đùi anh ngủ, gối lên đùi anh ngủ, anh không đá cô văng ra đã là nhân từ rồi, cô còn lớn gan chảy nước miếng lên quần của anh, đối với bệnh ưa sạch sẽ của Chiến Vân Không tuyệt đối không thể tha thứ đây chính là khiêu chiến giới hạn của anh.

Ý nghĩ trong lòng muốn đá cô văng ra càng cháy càng mạnh, nhưng không hiểu sao tay đưa ra rồi lại không nỡ.

Rốt cuộc là uống bao nhiêu rượu, uống thành cái dạng này, Chiến Vân Không bất đắc dĩ xem thường nhưng trong lòng thì lại khác, đây là lần đầu tiên trong đời anh thấy một người con gái có thể khiến anh hoàn toàn bó tay không có biện pháp.

Lúc này, bộ đàm trước ngực truyền đến tiếng báo cáo.

“Báo cáo đội trưởng đã hoàn tất kiểm tra xong, không tìm được người khả nghi, xin chỉ thị.”

Nhìn lướt qua cô gái, Chiến Vân Không thấp giọng mở miệng mệnh lệnh: “Rút lui.”

Vốn là đêm nay nhận lệnh từ cấp trên đến nơi đây phối hợp với công an đột kích vây bắt một người gần đây ở trong thành phố hung hăng, ngang ngược, giết người hàng loạt, không nghĩ tới, kẻ giết người còn chưa bắt được, anh lại nhặt được bảo bối.

Nghe tiếng bước chân ồn ào ngoài cửa, Chiến Vân Không phải lập tức ra ngoài phối hợp với những người lãnh đạo các khâu chỉ huy mọi người nhằm duy trì trật tự, nhưng cô gái nằm trên đùi căn bản không có nữa điểm tỉnh ngủ.

Anh cắn răng dứt khoát bế cô gái lên, đặt trên mặt đất, đỡ cơ thể mềm nhũn vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Tỉnh đi, này.. tỉnh, này…”

Mái tóc rối bời không ngừng chuyển động theo đầu, rốt cuộc mí mắt nặng nề có một chút hé mở, mơ màng chỉ nhìn thấy một hình dáng mờ nhạt phía trước, huơ chân múa tay chân mềm nhũn nhào vào lòng người nào đó.

Ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu nhàn nhạt cô tìm nơi phát ra hơi thở, từ từ nhắm hai mắt cái miệng nhỏ nhắn nhướng lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mỏng như dao cắt của Chiến Vân Không, há mồm cắn xuống.

“. . . . . .”

Vào giờ khắc này thời gian chợt dừng lại.

Cho đến khi một mùi hương ngai ngái xông đến khoang miệng của Chiến Vân Không thì anh từ trong sự kinh ngạc lấy lại tinh thần.

Chết tiệt, tình huống gì vậy, vậy mà anh bị người phụ nữ này cường hôn, còn bị cắn nát môi, mẹ kiếp, cô ta tuổi con chó sao?

Mắng một tiếng, kéo cô ta ra, phẫn nộ vác cô lên vai, sải bước đi ra khỏi phòng. . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.