Boss Đại Nhân: Yêu Em Đến Nghiện

Chương 11: Chương 11: Đừng trêu đùa tôi




Hàn An Khả cảm thấy chua xót vô cùng, hốc mắt trở nên ướt át, sống mũi cay cay. Cô muốn khóc, khóc cho sự nhu nhược, nhục nhã của bản thân.

Cô mím chặt môi, gạt đi nước mắt, nhắc nhở bản thân phải thật kiên cường, tuyệt đối không được khuất phục.

Không phải Khương Duật Thần thích cơ thể của cô sao? Vậy cô liền khiến hắn mê quên lối về.

...

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Hàn An Khả trong bộ váy ngắn, trễ vai, hở lưng bước ra. Bộ váy đẹp đẽ, cao quý càng làm nổi bật lên vẻ đẹp cơ thể cô.

Nhà Hàn An Khả cũng không phải bình thường, khí thế của một vị tiểu thư nhà giàu, cô đương nhiên có.

Khương Duật Thần nhìn An Khả, đôi lông mày kiếm bất giác nheo lại, ánh mắt ẩn hiện tia nguy hiểm.

Cô bé này, lại tính chơi trò gì đây?

“Khương lão đại, anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Giọng nói thanh lãnh vang lên. Hàn An Khả cất tiếng hỏi.

“Yên tâm, đảm bảo không khiến em thất vọng.”

Khương Duật Thần nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cảm nhận hơi ấm khi tiếp xúc da thịt, kéo cô đi.

Bảo bối, em muốn chơi, tôi thuận theo ý em.

...

Địa bàn Bang X.

Khu đấu giá.

“Anh... anh vậy mà lại kéo tôi đến đây?”

Hàn An Khả mấp máy môi, lắp bắp nói. Cô hoang mang ngó nghiêng xung quanh. Nơi này chỗ nào cũng có những kẻ máu mặt trong thế giới ngầm. Khương Duật Thần đưa cô đến đây, lẽ nào muốn để chúng xâu xé cô sao?

Nghĩ thôi cũng đủ khiến cô sợ rồi. Dù sao đám người trong bóng tối này cũng không ưa gì cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát có tiếng như cha mẹ cô. An Khả thầm cảm thấy lần này bản thân tiêu thật rồi.

Khương Duật Thần cười nhạt. Ngay cả anh cô còn không sợ hãi, vì sao lại phải sợ những tên vô danh tiểu tốt kia? Không lẽ số lượng đông đảo khiến cô hoang mang đến vậy.

Hôm nay An Khả ăn mặc hở hang, quyến rũ hơn bình thường. Dáng vẻ non nớt của cô khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải thèm thuồng, muốn nếm thử một lần.

Trước những ánh mắt trần tục ấy, Duật Thần khẽ nhíu mày, sắc mặt đầy khó coi. Người của anh, sao có thể cho kẻ khác tùy tiện nhìn chứ?

Soạt!

Trong chốc lát, áo choàng màu đen tuyền của Duật Thần đã nằm gọn trên người An Khả, thành công che đi bờ vai cũng tấm lưng trắng nõn của cô. Anh ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm mấy tên tiểu tử không biết sống chết. Ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo: “Cút! Cô gái này là của tao.”

Mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh xộc thẳng lên mũi cô, cả người cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Hai má cô... bất giác đỏ lên, phiếm hồng.

“Anh...”

“Đừng sợ.”

Duật Thần thấp giọng, ghé sát tai An Khả nói nhỏ.

Hàn An Khả hạ mắt, trong lòng có chút yên tâm. Nhưng cô không dám nghĩ quẩn, cũng không dám mơ tưởng quá nhiều. Cô hiểu, sự dịu dàng này của anh chỉ là nhất thời. Đợi đến khi chán ngán cô, anh cũng sẽ không chút lưỡng lự vào mà đá phăng cô.

Dù sao, suy cho cùng... cô cũng chỉ là một con tình nhân nhỏ bé mà thôi.

Cha mẹ nói với cô, anh là người không có nhân tính, không phải người.

Nhưng anh đối với cô, có chỗ nào là vô nhân tính chứ?

Ít nhất, ở một góc nào đó... Khương Duật Thần vẫn là một con người.

Duật Thần, đâu mới chính là anh đây?

Hàn An Khả cúi đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngẩng đầu, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người mà nắm lấy áo Khương Duật Thần, ghé sát tai anh, thấp giọng lên tiếng:

“Khương Duật Thần, đừng trêu đùa tôi.”

“Nếu không... buông tay đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.