Khương Duật Thần lập tức nhận ra phản ứng sợ sệt này của Hàn An Khả. Anh hơi cúi đầu, nhìn chăm chăm cô gái nhỏ bên cạnh mình, cất giọng trầm ấm:
“Sợ gì chứ.”
Hàn An Khả ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt anh tĩnh lặng như nước, hoàn toàn không chút gợn sóng. Ánh mắt anh thâm trầm, khó có thể nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì.
Như thể đoán ra suy nghĩ của cô, Khương Duật Thần cười ra, lạnh nhạt buông lời:
“Tôi buôn vũ khí, không có hứng thú với đàn bà.”
Hàn An Khả: “...”
Không hứng thú với đàn bà, cho nên anh sẽ không để tâm đến đám người bị đem bán đó. Nhưng... cô cũng là đàn bà con gái mà. Lẽ nào trong mắt anh, cô không phải phụ nữ.
Tít... tít...
“Tiếng gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh kì lạ, Hàn An Khả lập tức lên tiếng hỏi. Khương Duật Thần nhìn cô, không có trả lời, đặt tay lên tai, bấm bấm cái gì đó.
À, là thiết bị liên lạc.
“Anh, người bên em lắp bom xong cả rồi, địa bàn của chúng cũng đã bao vây.”
“Báo cho Đồng, kêu cô ta chuẩn bị hành động.”
“Ok.”
Lúc trước Hàn An Khả có nghe qua hoạt động lần này của Khương Duật Thần và Bạch Vu. Cô muốn ngăn cản, nhưng sức cô nhỏ bé quá, cản không kịp. Hơn nữa, bang X này cũng không phải loại tốt đẹp gì, cũng nên tiêu diệt. Hắc đạo đánh nhau, người ngoài cuộc như cô không hiểu được. Cô chỉ sợ hôm nay sẽ nổi lên một màn mưa máu, liên lụy cả người vô tội.
“Khương Duật Thần, anh...”
“Tôi biết em muốn nói gì.”
Anh lập tức lên tiếng, cắt đứt mọi lời nói tiếp theo của cô.
Hàn An Khả đơn thuần, mọi suy nghĩ hầu như đều viết rõ trên mặt. Khương Duật Thần chỉ cần liếc một cái là có thể đoán ra tất cả.
“Người ở đây, ai cũng có tội.”
Kể cả Khương Duật Thần anh cũng có tội, duy chỉ Hàn An Khả là không.
Bang X lộng hành, Khương Duật Thần trước nay chưa từng để vào mắt. Nhưng lần này lại dám kinh động đến cả huynh đệ của anh, anh sao có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau tối hôm nay, trên thế giới này sẽ không tồn tại Bang X nữa.
Buổi đấu giá diễn ra hết sức thuận lợi. Các đợt mua bán với giá trị lên đến hàng tỷ đồng được các đại gia chi trả không chút đắn đo.
Khương Duật Thần đã cảm thấy nhàm chán từ bao giờ, lúc này mới đứng dậy, kéo Hàn An Khả rời đi.
- ---------------
“Ưm...”
Hàn An Khả bị Khương Duật Thần ép sát vào bức tường lạnh lẽo ngay kế bên hội trường đấu giá. Cánh môi mỏng của cô bị chà đạp một cách không thương tiếc. Anh hôn cô một cách điên cuồng, khiến cô không kịp thở, dưỡng khí cứ thế bị anh nuốt trọn. Tiết trời mát mẻ của buổi đêm rất nhanh trở nên nóng bỏng, nhuộm một màu ám muội.
Mãi đến khi Hàn An Khả ngộp thở, Khương Duật Thần mới quyến luyến rời môi cô, kéo theo sợi chỉ bạc mỏng. An Khả khó nhọc thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phủ một màn sương mỏng.
Người đàn ông trước mặt cô... quả nhiên là một cao thủ tình trường. Chỉ mới hôn thôi đã đủ để khiến đầu óc cô trở nên mụ mị, đê mê.
“Cô bé, tối nay đi với tôi.”
Hàn An Khả mím chặt môi. Người tình đi với nhau buổi tối, cô biết sẽ xảy ra chuyện gì. An Khả nặng nề gật đầu, lập tức gọi điện báo về cho gia đình, viện cớ lấy lí do qua đêm ở nhà bạn.
Cha mẹ cô hoàn toàn tin tưởng cô, vậy nên không chút nghi ngờ. Điều này... lại khiến cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Đi thôi, ở đây hết chuyện của chúng ta rồi.”
Khương Duật Thần đến đây chỉ để khám phá địa bàn của Bang X. Còn việc con mồi giãy dụa, tuyệt vọng ra sao, anh không có hứng thú. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô ra xe.
Chiếc siêu xe màu đen sang trọng bắt đầu lăn bánh, hướng thẳng màn đêm mà lao vào.
*Bùm*
Phía sau lập tức truyền đến tiếng động lớn. Là tiếng bom nổ!
Hàn An Khả giật mình, quay phắt lại. Cô mở to hai mắt. Nơi hội trường hai người vừa đứng, lúc này đã chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên cả một vùng trời.