“Bảo bối, hư hỏng sẽ bị phạt.”
“Con mẹ nó!! Bảo bối cái đ*u b*** nhà anh ấy!!”1
Hàn An Khả tức điên lên, bắt đầu thốt lên những lời chửi bới đầy thô thiển. Người thường chắc chắn sẽ bị chọc giận, nhưng Khương Duật Thần không giống vậy. Anh mặc kệ tất cả lời chửi bới của cô, trực tiếp vác cô vào phòng ngủ đã đặt trước, hung hăng ném cô xuống giường.
Hàn An Khả chịu đau, khẽ nhăn mày. Ánh mắt sâu thẳm chứa đầy lửa giận của cô nhìn chằm chằm thân ảnh người đàn ông trước mặt.
Trước thái độ ung dung nới lỏng cà vạt của Khương Duật Thần, Hàn An Khả hít sâu một hơi, đứng dậy, lùi lại vài bước, lên tiếng cảnh cáo:
“Khương Duật Thần, anh mà dám làm gì tôi, tôi sẽ giết anh!”
Duật Thần nghe đến đây lập tức bật cười. Anh cười lên trông vô cùng đẹp trai, quyến rũ. Nhưng vẻ đẹp trai, quyền rũ ấy lại là sự nguy hiểm chết người.
Sắc mặt anh trở nên khó coi vô cùng, anh hùng hổ đi tới, nắm chặt lấy cổ tay cô, lần nữa đem cô đầy lên giường. Duật Thần thuận thế đè lên người An Khả, vươn tay bóp chặt lấy cổ cô. Chất giọng rét buốt vang lên:
“Khả, em cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngốc một chút.”
Điều ngu ngốc duy nhất cô làm ra cho đến lúc này chính là chọc giận anh.
Khương Duật Thần ghét nhất chính là bị uy hiếp, đặc biệt là sự uy hiếp liên quan đến mạng sống của anh. Duật Thần nhìn An Khả bằng ánh mắt đầy sự tuyệt tình. Trong chốc lát, tính cách và tâm trạng của anh dường như thay đổi, trở thành một con người tàn nhẫn đến đáng sợ.
Mồ hôi lạnh túa ra trên người Hàn An Khả. Cô có thể cảm nhận một cỗ áp lực vô hình đang đè nén hơi thở của bản thân. Đồng tử của cô khẽ co rúm lại, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi con người trước mặt.
Cốc cốc.
“Khương lão đại, ngài có trong phòng không? Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cùng giọng nói của nhân viên khu đấu giá vang lên, phá tan bầu không khí nguy hiểm đang bổ vây lấy căn phòng. Toàn thân Khương Duật Thần căng cứng, mọi hành động cử chỉ khẽ khựng lại trong chốc lát. Anh nhắm chặt hai mắt. Khi đôi mắt ấy lần nữa mở ra, lại là dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững vốn có.
“Em... ra ngoài trước đi.”
Khương Duật Thần buông tay khỏi cổ Hàn An Khả. Cô ho sặc sụa, thở dốc. Anh muốn cô ra ngoài, cô cũng muốn đi lắm chứ, nhưng hiện tại không thể. Váy bị ai đó xé rách rồi, không tiện ra ngoài chút nào.
“Cầm áo khoác của tôi đi, tôi sẽ cho người mang đồ đến cho em.”
...
Sau khi Hàn An Khả rời khỏi phòng, Khương Duật Thần lập tức im bặt. Tâm trí anh bị cuốn vào dòng suy nghĩ miên man của chính mình.
Mới ban nãy, anh đã nổi điên đến không kiểm soát nổi bản thân?
Mới ban nãy, anh suýt chút nữa đã giết chết cô?
Mới ban nãy, anh khiến cô sợ hãi anh hơn?
Cơ thể anh khẽ run lên, anh không biết nữa. Thần trí anh hoảng loạn vô cùng. Anh chưa bao giờ mất khống chế đến mức đó. Là một lão đại tiếng tăm lẫy lừng, khống chế cảm xúc của bản thân vốn là niềm tự hào của anh. Vậy mà giờ đây, niềm tự hào đó lại sụp đổ trước cô.
Duật Thần vò đầu bứt tóc, muốn đem sự hỗn loạn hiện tại tống khỏi tâm trí nhưng lại chẳng thể. Sự hỗn loạn này... có phải là vì cô mà có hay không?
Khương Duật Thần, có lẽ anh nên suy nghĩ cẩn thận lại một lần nữa. Anh đối xử với Hàn An Khả chỉ vì mê mẩn cơ thể xinh đẹp ấy, hay... anh rung động rồi, rung động nhẹ đến nỗi chính bản thân anh cũng không thể nhận ra?