Hàn An Khả chưa kịp định thần đã bị Khương Duật Thần đưa đi mất con mắt của bao người, kể cả bạn bè cô. Đợi đến khi anh khuất dạng, Bạch Vu mới yên tâm trở lại. Có cáu giận cũng là cáu giận lên người Hàn An Khả, cậu vô tội. Bản thân cậu cũng là kẻ bị hại mà. Khôi phục bộ dạng cao lãnh thường ngày, Bạch Vu tiếp tục sự nghiệp uy hiếp đối phương.
Đám bạn học của Hàn An Khả đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cử vài đứa theo đuôi. Số còn lại cấp tốc báo cho cảnh sát địa phương. Vì cha mẹ An Khả không có nhà nên đây là cách tối ưu. Họ không biết đối phương có thực lực ra sao nên không thể bồng bột, tự hành động được.
................
Khương Duật Thần đưa Hàn An Khả đến một con hẻm nhỏ vắng người. Anh ép cô vào tường. Ánh mắt ần hiện lửa giận vô danh đến một cách bất ngờ, không cách nào dập tắt được. Duật Thần nâng cằm An Khả lên, gằn từng tiếng.
“Con mẹ nó. Em thiếu hơi trai đến vậy sao? Mắt mù phải không? Hay em quên mất em là của ai rồi? Hả?”
Hàn An Khả ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn đầy mông lung nhìn Khương Duật Thần. Đầu óc cô bị rượu làm cho trống rống, cái gì cũng nhận thức không rõ ràng. Cô nở một nụ cười đầy ngọt ngào, vươn tay câu lấy cổ anh. Giọng nói đầy ấm áp, dịu dàng khẽ vang lên trong đêm khuya thanh vắng.
“Anh đẹp trai, muốn một đêm với tôi sao? Anh đẹp như này, hay là làm bạn tình của tôi một thời gian nhé?”
Khương Duật Thần: “...”
Cô gái trong lòng anh đang nói cái quái gì vậy? Con gái uống rượu sẽ nói linh tinh như thế này sao?
Thấy anh không chút phản ứng, cô khẽ cau mày. Cuối cùng, Hàn An Khả làm ra một hành động tự hủy. Cô cắn nhẹ vào yết hầu của anh.
Khương Duật Thần nín thít nhìn cô không rời. Là anh coi nhẹ cô, hay thật sự là khả năng câu dẫn đàn ông của cô lên một tầng cao mới rồi?
Dục vọng kiềm chế 3 tháng của anh dưới sự kích thích của Hàn An Khả cuối cùng cũng bùng nổ. Trước nay, anh luôn là người tự hào về khả năng kiềm chế của bản thân. Nhưng từ khi gặp An Khả, sự kiềm chế đó bỗng chốc bay sạch. Suốt 3 tháng nay, anh luôn kiềm chế dục vọng. Mỗi lần tính tìm người giải quyết nhu cầu, một thế lực vô danh luôn kéo anh lại, ngăn cản anh thực hiện.
Cổ họng Khương Duật Thần khô khốc. Hơi thở trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh mắt nhiễm màu dục vọng. Anh cúi xuống, một cách tự nhiên phủ lên môi Hàn An Khả một nụ hôn. Anh vươn tay, giữ chặt lấy gáy cô, khiến cho nụ hôn trở nên sâu hơn, mạnh mẽ hơn.
Đầu lưỡi anh thành thạo tách hàm răng trắng tinh, luồn lách trong khoang miệng, trêu đùa lưỡi nhỏ rụt rè của cô.
Cho đến hiện tại, có một điều Khương Duật Thần đã chắc chắn. Anh, vì cô mà điên cuồng.
................
Xa xa, bạn bè Hàn An Khả nhìn thấy một màn nãy cũng phải trố mắt kinh ngạc. Phải biết, Hàn An Khả xinh đẹp, là hoa khôi trong những hoa khôi, nhưng lần nào cũng luôn từ chối thư tỏ tình.
“Nó có bạn trai rồi à? Sao tao không biết nhỉ?”
“Tao đoán nó giấu đấy. Nó mà nói ra là cả trường lại đồn ầm lên cho coi.”
“Ừ, nó ghét phiền phức lắm mà.”
Cả bọn túm tụm lại, thảo luận rồi quyết định rời đi, để Hàn An Khả và “bạn trai” có không gian riêng tư.
Tần Bối Vy đi cuối cùng, từ đầu đến cuối đều giữ im lặng. Bối Vy là bạn thân nhất của An Khả. Bất cứ bí mật nào cô đều sẽ tiết lộ. Điều này từ trước đến nay chưa từng thay đổi. Vì vậy, hiện tại, trong lòng Bối Vy nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Khương Duật Thần.
Khả Khả, có phải mày gặp chuyện không?
Hàn An Khả trước nay không muốn yêu đương, hiện tại lại bị một người đàn ông hôn. Chuyện này có lẽ không đơn giản. Suy nghĩ hồi lâu, Bối Vy quyết định báo cho cha mẹ cô.