“Đừng cả ngày miên man suy nghĩ.” Anh di động môi từ vành tai kiều xảo
của cô tới rồi khóe miệng, khẽ cắn một ngụm nói, “Đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đây.”
Đêm nay Mộ Lăng Khiêm không có lạnh không
nóng đối với cô, tương phản, thế nhưng đều không có mang theo một tia dĩ vãng ôn nhu cùng tà mị, cái này làm cho Ôn Hướng Dương trong lòng nhảy
lên, gương mặt đồng thời nóng lên, một lòng càng là căng thẳng. Cô tắm
xong, anh tự mình động thủ lấy máy sấy giúp cô làm khô tóc, rồi mới đưa
cô ôm tới rồi trên giường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô có chút khẩn trương, so với anh lúc thô bạo đối đãi cô, còn muốn tới khẩn trương hơn.
“Cô sợ cái gì?” Anh thế nhưng cong cong khóe môi, “Yên tâm, chỉ cần cô không chọc tôi, tôi sẽ không xằng bậy.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, trong lòng liền càng khẩn trương. Chính
là, cô khẩn trương chỉ dừng lại không đến một giây, đã bị Mộ Lăng Khiêm
làm cho xụi lơ ở trên giường. Chưa bao giờ từng có ôn nhu như thế, làm
Ôn Hướng Dương quân lính tan rã, không có thô bạo đối đãi, không có ngôn ngữ lạnh nhạt, anh trưng cầu hết thảy ý kiến của cô, ngay cả áp dụng
cái gì tư thế, anh cư nhiên đều mở miệng hỏi cô, làm Ôn Hướng Dương xấu
hổ một khuôn mặt đều đỏ như máu, tựa như cô là bảo bối anh sủng ở lòng
bàn tay. Đêm nay Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm làm đến ngất đi, sau đó được Mộ Lăng Khiêm chiếu cố hạ, nặng nề ngủ. Khi Ôn Hướng Dương ngủ
rồi, Mộ Lăng Khiêm dừng tầm mắt ở trên mặt cô, dần dần lạnh xuống dưới.
Anh vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, ngón tay thon dài xẹt qua, một đường từ gương mặt di động tới cổ của cô, bàn tay to ôm vòng lấy cổ cô, chỉ cần dùng một chút lực, liền có thể muốn mệnh của cô.
Ngày
hôm sau Ôn Hướng Dương dưới ánh nắng chiếu xuống, mở mắt, cô quay đầu
liền thấy được Mộ Lăng Khiêm ngủ ở bên cạnh người mình, lông mi thon
dài, giống như điêu khắc trên gương mặt, hoàn mỹ đến nỗi làm cho Ôn
Hướng Dương có loại xúc động muốn duỗi tay vuốt ve.
Chỉ là mới vừa
thử giơ tay, vặn cổ, Ôn Hướng Dương liền phát hiện, chỗ cổ tay cô, cổ
chân cùng cổ đều rất đau như là bị thứ gì trói lại cả đêm. Trước kia đau đều là toàn thân từ trên xuống dưới, nghiêm trọng nhất chính là eo. Sao lần này như thế nào biến thành thủ đoạn, cổ chân cùng…… Cổ?
Ở
thời điểm Ôn Hướng Dương nghi hoặc khó hiểu, Mộ Lăng Khiêm chợt mở mắt.
Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm tỉnh, mặt cô hơi hơi đỏ lên, Mộ Lăng
Khiêm tựa hồ nhìn ra cô e lệ, đảo mắt cũng không có muốn cùng cô nói
chuyện, chỉ là đứng lên, lấy áo dài tắm mặc vào đi đến phòng tắm. Ôn
Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm đi, cô cũng vội vàng đi theo đứng lên,
mặc quần áo vào. Cô trừ bỏ tay đau, chân đau, cổ đau, trên người còn tàn lưu một ít dấu hôn chưa tiêu tan thì thân thể hoàn toàn không có chút
dính nhớp nào, nghĩ đến tối hôm qua Mộ Lăng Khiêm còn giúp cô tắm rửa
sạch thân thể. Mộ Lăng Khiêm từ phòng tắm ra lại biến trở về cái vẻ mặt
trầm mặc như ban ngày ít nói, tây trang phẳng phiu, làm người khác không dám tới gần.
Anh thấy Ôn Hướng Dương vẫn luôn ở trạng thái không tốt như đang suy nghĩ nên làm thêm một số thủ đoạn khác không, ánh mắt
anh trầm trầm, đi đến trước mặt cô nói, “Đổi hảo rồi sao? Đổi hảo hiện
tại theo tôi đi ra ngoài.”
Ôn Hướng Dương đứng lên, gật gật đầu.
Mộ Lăng Khiêm đi ở phía trước, cô đi theo phía sau bóng dáng Mộ Lăng Khiêm cao lớn đĩnh bạt, hồi tưởng tới việc tối hôm qua, cảm thấy chính mình
tối hôm qua chính là đang nằm mơ, Mộ Lăng Khiêm sao có thể có thời điểm
ôn nhu tà mị như vậy, anh rõ ràng chính là người đi đến đâu nơi đó đều
phát ra đông hàn khí lãnh là một khốc nam nhân.
Tới rồi khách sạn lầu một, Mộ Lăng Khiêm nói là muốn đi ra ngoài, nhưng anh tựa hồ một
chút đều không nóng nảy, còn mang theo Ôn Hướng Dương đến nơi này tới ăn bữa sáng. Ôn Hướng Dương ăn bữa sáng, nhìn lén Mộ Lăng Khiêm liếc mắt
một cái, quyết đoán quyết định không hỏi.