Ôn Hướng Dương bị áp không thể động,cô nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ thật vất vật mới nhìn rõ được khuôn mặt nam nhân trước mắt.
“Mộ,Mộ …thiếu”.
Mộ Lăng Khiêm âm trầm lãnh lệ như vậy khiến Ôn Hướng Dương có chút khẩn
trương,cô bất an động hạ thân,còn chưa có giãy giụa cả người bị kiêng
lên,ném trên giường.
Ôn Hướng Dương bị ném đến trên giường,cô trở mình,vừa định bò dậy,Mộ Lăng Khiêm cả người đè ép đi lên,đem cô đè ở
dưới thân,hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Ôn Hướng Dương giãy dụa một chút.Mộ Lăng Khiêm thấy thế,kéo cà vạt trên cổ,chặn hai chân
cô,dùng cà vạt đem đôi tay cô trói lại,trói lên trên đầu giường.
Hô hấp hắn phun trên mặt cô,tầm mắt hắn như con báo trong đêm tối giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
“Mộ Lăng Khiêm,anh muốn làm gì?”Đôi tay bị trói cao,cả người giống như con
cá nằm trên thớt,hoàn toàn không thể nhúc nhích,Ôn Hướng Dương có chút
kinh hãi,kêu cả họ lẫn tên.
“Làm cái gì?”Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm hung ác,nham hiểm,dừng trên người cô,bàn tay vung lên,lại là làm loạn trên áo cô.
Hắn nâng cằm cô,cắn lên môi cô,thanh âm cực lãnh nói “Tôi hiện tại liền nói cho cô,tôi muốn làm cái gì!Ôn Hướng Dương,tôi đã cảnh cáo cô đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.”
Ánh mắt cùng hành động của Mộ Lăng Khiêm khiến cho cô giãy dụa kịch liệt,cô có dự cảm sẽ có chuyện không
tốt phát sinh, đặc biệt là ánh mắt Mộ Lăng Khiêm Làm cô kinh sợ,cô tức
giận trừng mắt với hắn,hô to lên “Anh buông tôi ra,anh không có quyền
trói tôi!”
“Quyền?Hiện tại tôi sẽ cho cô thấy rõ,như thế nào gọi
là quyền lợi?”Mộ Lăng Khiêm khuôn mặt Tuấn tú kết thành băng,thanh âm
hắn lạnh nhạt càng làm Ôn Hướng Dương kinh hãi.
Dứt lời,hắn thoát áo sơ mi trên người xuống,bắt được hai chân Ôn Hướng Dương,đem cả người cô như hình chữ đại(大) trói lên trên đầu giường.Ôn Hướng Dương liều
mạng giãy dụa,nhưng như thế nào cũng vô pháp bé tránh.
Mắt thấy Mộ
Lăng Khiêm đi ra ngoài,lần nữa khi trở về,trên tay còn cầm theo một cây
roi da đen nhánh,Ôn Hướng Dương sợ tới mức kêu lớn lên “ Mộ Lăng
Khiêm,rốt cuộc anh muốn làm cái gì?Tôi không hợp với anh,tôi không cần
tiền của anh.Tôi cũng không cần anh bao dưỡng nữa,anh thả tôi ra,làm ơn
buông tha cho tôi”.
Mộ Lăng Khiêm là tức giận,thế cho nên hắn tự
mình động thủ cho Ôn Hướng Dương một trận giáo huấn,để cho cô hảo hảo
nhớ kĩ lời hắn nói,nhớ kĩ hậu quả khi ngỗ nghịch hắn.
Nhưng chính câu nói “Tôi không cần anh bao dưỡng”kia của Ôn Hướng Dương như một cây gậy đâm vào yết hầu hắn,cư nhiên khiến hắn nắm chặt roi da trong tay.
Hắn thâm trầm chạy tới trước mặt cô,từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nữ nhân đang bị trói ở trên giường.
“Cô nói cái gì?”
Bốn chữ này lạnh băng vô luận không có bất kì cảm xúc gì,làm tâm Ôn Hướng Dương co chặt lại.
“Tôi nói tôi không cần…”Ôn Hướng Dương một câu chưa nói xong,liền bị Mộ Lăng Khiêm thô bạo cởi áo ra,hắn chặn môi cô,không cho cô nói,đồng thời đôi
tay hắn cũng không rảnh điên cuồng xé bỏ quần áo trên người cô.
Nháy mắt da thịt trắng nõn non nớt bại lộ trong không khí,độ ẩm ban đêm làm
người ta phát lạnh,da thịt bị đối đãi như vậy,càng nhiễm một cỗ ửng đỏ
không bình thường.
“Ngô,ngô”.Ôn Hướng Dương mở to hai mắt nhìn.
Làm cô khó có thể tin chính là người nam nhân đè trên người cô cư nhiên
đang cởi quần áo ra,cường ngạnh bẻ chân cô ra,tiến quân thần tốc vọt vào trong cơ thể của cô,căn bản không cho cô cơ hội nói lần thứ hai.
Mộ Lăng Khiêm tên hỗn đản này!
Ôn Hướng Dương thật sự không nghĩ tới Mộ Lăng Khiêm sẽ đối xử như vậy với
cô,cô vẫn luôn cho rằng hắn chính là tâm tình bất định,khó nắm lấy,nhưng cô không ngờ hắn lại làm chuyện đó với cô.