Chỉ cần nhìn thấy người Mộ gia,xác định là người Mộ gia.Bên ngoài,trừ bỏ muốn gặp Ôn Thiệu Kiệt,Ôn Lợi Thịnh liền không có điều kiện gì là không thể đáp ứng.
“Ngươi nói”.
“Thời điểm tôi dẫn hắn trở
về,nữ nhân kia cùng con gái cô ta tuyệt đối không thể ở nhà.Còn có,tôi
không nghĩ ở chỗ đó nhìn đến bất luận đồ đạc gì thuộc về hai người họ”.
Ôn Lợi Thịnh “…”
Ôn Lợi Thịnh bị Ôn Hướng Dương nói,tức giận đến có chút động nóng
tính,nhưng so với cái này,có thể nhưng thấy người Mộ gia,cùng người Mộ
Gia tạo mối quan hệ,với ông ta mà nói càng quan trọng hơn.
“Được”.Rốt cuộc Ôn Lợi Thịnh đáp ứng rồi.
“Vậy thì tôi sẽ trở về cùng hắn hẹn trước thời gian.chờ hắn có rảnh,tôi liền dẫn qua.Nhưng là ba nhớ kĩ,tôi không biết khi nào chúng tôi sẽ qua,thế
nhưng thời điểm tôi phát hiện hai mẹ con kia ở nhà,tôi sẽ lập tức mang
hắn rời đi”.
Ôn Lợi Thịnh nghe Ôn Hướng Dương nói được một tấc
lại càng muốn tiến thêm một thước,lão ta tưởng không thể áp chế được lửa giận lập tức bùng nổ,trong lúc nhất thời gân xanh tạo khởi.
Căn bản không cho ông ta chuẩn bị cơ hội,càng là muốn ông ta đem hai mẹ con Ôn Nhã đuổi ra khỏi nhà.
Ôn Hướng Dương nhìn Ôn Lợi Thịnh khí xanh cả mặt,bộ dáng lại không dám
phát tác cô,cô tươi cười,cố ý chọc tức Ôn Lợi Thịnh mở miệng “Ba nhớ kỹ
a,tôi Thuỳ thời điểm sẽ dẫn anh ý tới.Nếu thời điểm tôi tới,bọn họ ở
hoặc ba không ở nhà,va cũng đừng trách tôi không dẫn anh ý qua ăn cơm”.
Ôn Hướng Dương nói xong,xoay người giống như nữ vương đi ra ngoài.Ôn Lợi
Thịnh nắm chặt đôi tay,tròng mắt trắng dã,bắt đầu từ khi nào con gái lão đến cái trình độ khó đối phó như này?
Ôn Hướng Dương mới vừa đi
tới cửa,liền thấy Nghiêm Hân đứng ở cửa ngoài.Nghiêm Hân thấy Ôn Hướng
Dương bình yên vô sự đi ra,xem như nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Ôn Hướng Dương cũng không vì đấu thắng Ôn Lợi Thịnh mà tâm tình chuyển biến tốt
đẹp,nhưng thời điểm nhìn thấy Nghiêm Hân,mọi lo lắng trong lòng cô đều
biến mất không thấy,với luận như thế nào,cô còn có người bạn là Nghiêm
Hân,cô duỗi tay đặt lên vai Nghiêm Hân,tâm tình rất tốt nói “Tiểu Hân
đi,chúng ta về nhà”.
Nghiêm Hân liền như vậy không thể hiểu được
bị Ôn Hướng Dương mang tới công ty,nàng đưa Ôn Hướng Dương tới cửa tiểu
khu,Ôn Hướng Dương cũng không có mời nàng lên chơi,khiến cho nàng đi về.
Ôn Hướng Dương từ trước đến nay,không làm việc theo lẽ thường,Nghiêm Hân cũng không hoài nghi.
Nghiêm Hân vừa đi,Ôn Hướng Dương lập tức gọi điện thoại,giải thích sự tình mấy ngày trước,thuận tiện xin nghỉ hai ngày,một hồi sau lái xe tới biệt thự Mộ Lăng Khiêm.
Đêm đó,trăng sáng sao thưa,ánh đèn vàng chiếu rọi con đường,một chiếc Rolls-Royce tiến vào biệt thự,Ôn Hướng Dương nhanh
chân đi ra,Ôn Hướng Dương chẳng những tự mình tiến lên nghênh đón,trên
khuôn mặt nhỏ còn tràn đầy Ôn nhu tươi cười.
Mộ Lăng Khiêm ngồi bên trong xe,Nhìn Ôn Hướng Dương như vậy,mày nhăn lại.
“Mộ thiếu”.Ôn Hướng Dương tiến lên mở cửa xe,cười một cái sáng lạn “Tôi
chuẩn bị bữa tối,bò bít tết thêm rượu vang đỏ,như thế nào?”
Mộ
Lăng Khiêm tầm mắt dừng trên khuôn mặt tươi cười của Ôn Hướng Dương,đối
với cách xưng hô sửa không xong của cô,hắn cũng không nghĩ sửa lại cho
đúng,cũng không có trả lời vấn đề của Ôn Hướng Dương,mà nhấc hai chân
thon dài,cất bước vào biệt thự.
Đèn trong biệt thự cũng không có
mở,ánh vào mí mắt gắn chính là ngọn nến điểm trên bàn ăn,cùng hai phần
bò bít tết cùng hai ly rượu vang đỏ.
Ôn Hướng Dương đi lên trước,chủ động giúp Mộ Lăng Khiêm cầm giày,lôi kéo hắn đi đến trước bàn ăn,thuận thế kéo ghế giúp hắn.
Nhưng mà Mộ Lăng Khiêm không có như trong tưởng tượng của Ôn Hướng Dương ngồi xuống như vậy,thân mình đĩnh đạc của hắn hạ xuống ánh nến chiếu
rọi,giống như tùng bách mạnh mẽ,cao quý mà độc lập.
Ôn Hướng
Dương nhìn đến khuôn mặt Tuấn dật nổi bật dưới ánh nến,giống như thần
của Mộ Lăng Khiêm,mạc dang tim có chút tăng nhịp đập,không biết là khẩn
trường hay là vì cái khác.