Editor: Thỏ điên
Mộ Lăng Khiêm không để ý tới lời nói của cô gái bên cạnh, trực tiếp đi tới gần Ôn Hướng Dương, lấy ra một bộ đồ “Cái này cho em”
” Là có ý gì? Tôi dựa vào đâu mà lấy đồ của anh”, Hướng Dương liếc mắt
nhìn Mọi Lăng Khiêm, nhìn về phía nhân viên bán hàng “Xin lỗi, bộ quần
áo này tôi không mua”
Ôn Hướng Dương xoay người vào phòng thử đồ, lập tức thay ra bộ đồ vừa mặc.
Cô tưởng là cô quá khoa trương nhưng khoa trương cũng cần xem điều kiện,
hiện tại cô và cha coi như đoạn tuyệt quan hệ, cô chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, căn bản không có tiền. Bộ quần áo kia ít nhất là 200 vạn, còn
không biết Nghiêm Hân có thích không, cô còn dùng khả năng xem đồ thời
trang của mình mà chọn thì thật sự không cần thiết.
Hơn nữa, Mộ
Lăng Khiêm còn là loại người kiếm tiền tuỳ tiện, cô cùng hắn không thân
cũng chẳng quen nhiều, lại để cho hắn mua quần áo cho cô quả là không
đúng lắm.
” Đệt cái số nghèo “ Bộ dạng cô gái quyến luyến quần áo nhưng sắc mặt lại không nhìn lấy Mạc Lăng Khiêm một cái, còn duỗi tay
thẳng thắn trả lại đồ. Thấy vậy, Mạc Lăng Khiêm lên tiếng “Đem quần áo
này đi đóng gói hết đi”
” Mộ Thiếu nói rồi đấy, mau nhanh gói
lại!” Thuộc hạ Mộ Mậu đi cạnh lên tiếng, dùng danh nghĩa sản nghiệp của
Mộ gia mà mua đồ dĩ nhiên không nhân viên nào dám đắt tội, lập tức đi
gói lại đống đồ vừa nãy.
Bộ dạng lúc nãy của ai kia còn quyến
luyến mấy bộ đồ bây giờ lập tức chạy đến ôm cánh tay của Mộ Lăng Khiêm,
miệng cười lộ đồng tiền đáng yêu “Khiêm, thật tốt quá “
Ngay sau đó tên kia quăng cánh tay đi:
”Khiêm không phải tên cô có thể kêu, từ hôm nay bổ sung cô vào danh sách đen”Cô gái bên cạnh sợ ngây người “Mộ... Mộ Thiếu”
Mộ Lăng Khiêm đi ra cửa hàng, không thèm nhìn tới Ôn Hướng Dương, sau đó
liền mở điện thoại “Trợ lí Trương, đem ảnh chụp này truyền tới tất cả
các cửa hàng, làm sao phải để cho khi cô ấy mua đồ sẽ có chiết khấu thấp nhất..”
”Vâng” Điện thoại một cuộc đã làm trợ lí Trương như máy bay phóng đi.
Không đến một phút, Mộ Mậu liền báo cáo tất cả các cửa hàng đều đã nhận được thông tin”
Không mua được áo liền vây, Ôn Hướng Dương đành phải tiếp tục tìm kiếm mục
tiêu, đi hơn một giờ cô mới nhìn trúng một chiếc áo đầm xinh xắn.
Mới vừa tiện thể nhìn trúng, nhân viên cửa hàng đã lập tức giới thiệu nhiệt tình, còn tận tâm phối luôn cho cô một bộ quần áo, vô cùng hợp nhãn lại tính giá thấp đến bất ngờ, khiến cô còn đang suy nghĩ.
Mới vừa mua quần áo xong, Nghiêm Hân liền điện thoại tới.
” Hướng Dương, đang ở đâu vậy? Đừng quên chiều nay ăn ở Tây Đức đấy. Nếu không thích hợp thì đổi cũng được”
” Mới vừa mua quần áo xong, à đúng rồi Tiểu Hân, tôi vừa mua một chiếc váy bạc rất đẹp, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cho cô”
” Được được mà” Nghiêm Hân căn bản không để ý đến sự đáp lễ này.
”Hướng Dương, tôi đang suy nghĩ, sao những lời tôi nói cô nhớ kĩ thế nhỉ?”