Ôn Hướng Dương cũng lười phải để ý đến Trần Vân Hi, cô thu hồi tầm mắt, nhìn phía Diệp Ảnh nói, “Diệp ca, phiền toái anh.”
Diệp Ảnh nghe được Ôn Hướng Dương xưng hô như thế với mình, da mặt giống như bị xé rách, nếu như BOSS biết Ôn tiểu thư xưng hô với anh như vậy,
khẳng định ngày mai anh sẽ bị sung quân Phi Châu, bồi Hoa Phi phơi nắng, uy sư tử.
“Ôn tiểu thư, cô có thể trực tiếp gọi tên của tôi.”
Thời điểm hai người đang nói chuyện, dược liệu trên người Trần Vân Hi đã bắt đầu phát tác, ánh mắt của cô ta mê ly, vô cùng âm háng vặn vẹo thân
thể, còn ý đồ dùng mặt đi dán vào Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh nhíu hạ mày, khuôn mặt lãnh ngạnh rút ra dây lưng, đem cái người đang không an phận
vặn vẹo thân thể Trần Vân Hi cấp trói, ném tới rồi một bên.
Ôn Hướng Dương thấy một màn như vậy, trong đầu theo bản năng hiện lên chuyện mà Mộ Lăng Khiêm đã làm với cô.
Hay là dùng dây lưng trói người là sự dẫn dắt đặc sắc của Mộ Lăng Khiêm?
“Ôn tiểu thư, trước tiên tôi đưa cô trở lại trên xe. Lại trở về xử trí hai người này.”
Thủ đoạn xử sự của Diệp Ảnh chỉ biết là so với Ôn Hướng Dương loại này tiểu đánh tiểu nháo là tàn bạo hơn rất nhiều, huống chi đi lên, đã giao đãi
quá hắn.
Ôn Hướng Dương gật gật đầu.
Trước khi rời đi, cô
nhìn về phía người đang ngã trên mặt đất, vẫn đang không ngừng mắng cô - Trần Vân Hi, cười như không cười nói, “Đừng đem mọi người đều xem thành người ngu ngốc.”
Diệp Ảnh đem Ôn Hướng Dương đưa đến trên xe, liền quay trở về quán bar, qua đại khái một giờ mới ra tới.
“Ôn tiểu thư, tôi đưa cô về nhà.”
Diệp Ảnh lái xe đưa Ôn Hướng Dương về tới biệt thự, rời đi trước, hắn nhìn
Ôn Hướng Dương nói, “Đêm nay khả năng không trở lại, ngươi sớm chút nghỉ ngơi. Nếu có việc, có thể gọi điện thoại cho tôi, hoặc là trợ lí
Trương.”
“Được rồi, như vậy liền tốt.”
Sau khi Diệp Ảnh rời đi, Ôn Hướng Dương vào biệt thự.
Mộ Lăng Khiêm không ở đó, cô một mình ở biệt thự đợi, lại có chút nhàm chán. Cô nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 10 giờ.
Cô nhớ rõ Mộ Lăng Khiêm giữa trưa nói qua, hôm nay đi làm có khả năng đêm nay anh không trở lại, hẳn là công ty đang có việc.
Nhìn thấy hôm nay anh dung túng cô hơn một chút, cô có cần làm điểm bữa ăn khuya, đưa tới công ty anh đi xem anh thế nào?
Ôn Hướng Dương nghĩ vậy, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, cô từ trên sô pha
nhảy dựng lên, chạy đến phòng bếp, liền bắt đầu đảo lộng.
Ôn
Hướng Dương bạn rộn hơn nửa giờ, làm tốt đồ ăn, đóng gói thật tốt, phá
lệ tiêu tiền gọi một chiếc xe taxi, đi đến công ty của Mộ Lăng Khiêm.
Ngồi trên xe, tài xế nhìn thấy cô gái, trong tay còn ôm một cái bình giữ ấm, cười liền lời nói việc nhà nói, “Cô gái, cô đi thăm là chồng cô hay bạn trai? Muộn như vậy, anh ấy còn tăng ca sao?”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, lần đầu tiên không có theo bản năng phủ nhận, trên mặt còn có một tia ý cười, “Ừm, bạn trai.”
“Ha hả.” Tài xế nhìn Ôn Hướng Dương trên mặt tươi cười, cũng đi theo nở nụ
cười, “Nhìn đến người trẻ tuổi các cô, tôi đều cảm thấy tôi đã già.”
“Thúc thúc, ngươi thoạt nhìn cũng liền hơn bốn mươi, bất lão a.” Ôn Hướng Dương tâm tình hảo, miệng đều đi theo ngọt lên.
Tài xế nghe nói như thế cũng là nhạc a, “Ngươi này tiểu cô nương thật có thể nói.”
Trong lúc hai người vẫn đang trò truyện, Ôn Hướng Dương đột nhiên thấy được
phía trước có một chiếc xe đang chạy băng băng, cô nhìn kỹ một chút nữa, xác định chính mình không có nhận sai.
Đó chính là xe của Mộ Lăng Khiêm.
“Thúc thúc, người có thể đuổi theo chiếc xe đang chạy băng băng phía trước có được không?” Ôn Hướng Dương chỉ vào chiếc xe phía trước nói.
“Ân?” Tài xế mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng xem ở là Ôn Hướng Dương thỉnh cầu, vẫn là cười ứng thanh, “Được rồi.”
Ban đêm xe cũng không nhiều, cảnh vật bên ngoài xe bay nhanh lui về phía
sau. Xe taxi thực mau liền đuổi theo phía trước chạy băng băng.
Thời điểm Ôn Hướng Dương chính nhấp miệng cười trộm, nghĩ muốn cho người
phía trước một kinh hỉ, cô xuyên thấu qua cửa sổ xe cư nhiên nhìn đến
ngồi trên ghế lái phụ, lại là một nữ nhân…