Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 196: Chương 196: Cái Tên Mà Cô Nói Ra




Editor: Rin đẹp trai~~

Lý Lam Hi ở mép giường nhận thấy được người ở bên cạnh cử động, cô mở to mắt, liền nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm đã tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm tỉnh lại, nước mắt cô lại tèm lem:” Khiêm cả, cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại. Anh hôn mê đã lâu, Hoa Úc nói anh mất máu quá nhiều, miệng vết thương lại trở nên nghiêm trọng. Lại bất tỉnh, có thể mãi mãi sẽ không tỉnh lại.”

” Anh không sao!” Giọng nói Mộ Lăng Khiêm khàn khàn, anh dùng sức cố gắng nâng tay lên, đưa đến đầu Lý Lam Hi.

Giờ khắc này, anh thật hy vọng người đang ngồi trước giường anh lúc này là Ôn Hướng Dương.

Không.

Mộ Lăng Khiêm hơi nhắm hai mắt lại, anh hy vọng cô không biết anh bị thương, cô không đến cũng tốt.

Mộ Lăng Khiêm trầm mặc một lúc, ngước mắt nhìn về phía Lý Lam Hi, mở miệng hỏi:” Bạn của em đâu?”

” Tiểu Hân mấy ngày trước đã tỉnh lại nhưng còn Hướng Dương bây giờ vẫn đang hôn mê, tiểu Hân đang ở bên cạnh chăm sóc cho Hướng Dương.”

Hướng Dương còn đang hôn mê?

Mộ Lăng Khiêm nghe nói như vậy, nhíu mày.

Đầu đau nhức, cùng với vết thương bị rách ở bụng, Mộ Lăng Khiêm đau đến sắc mặt đều trở nên khó coi.

Lý Lam Hi cũng không phát hiện sự khác thường của Mộ Lăng Khiêm, cô còn nói tiếp:” Bác sĩ nói, đầu của Hướng Dương bị thương nghiêm trọng, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Cả anh cũng hôn mê cả nửa tháng, em sợ lắm, em thật sự rất sợ anh sẽ bỏ rơi em, không cần em.”

” Khiêm ca, anh nói thử cuối cùng là ai, tại sao lại phát điên, đánh Hướng Dương thành ra như vậy, còn muốn thiêu chết Hướng Dương, nếu như không có anh, thì Hướng Dương đã chết.” Lý Lam Hi nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra, tức giận đến mức đầu cũng đau theo.

Nghĩ đến hai người Lâm Hạo và Trần Vân Hi, ánh mắt Mộ Lăng Khiêm trầm hẳn xuống, đáy mắt sâu không thấy đáy.

” Khiêm ca, anh nói có phải em không nên làm bạn bè với cô ấy hay không? Mỗi lần đều hại anh bị thương.” Lý Lam Hi cúi đầu, tâm tình hạ xuống lẩm bẩm nói.

Mộ Lăng Khiêm không trả lời, chỉ sờ sờ đầu Lý Lam Hi, dò hỏi tin tức: “ Em nhìn thấy anh vì cứu bạn mình mà bị thương, em chán ghét cô ấy sao?”

Lý Lam Hi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “ Cũng không phải lỗi của Hướng Dương. Em vốn nghĩ là không nên làm bạn với cô ấy, nhưng mà, em nhìn thấy trên người cô ấy bị thương, lại nhìn vết thương nghiêm trọng như vậy…”

” Trong lòng em rất khó chịu, em thật sự rất thích Hướng Dương, em muốn làm bạn với cô ấy.” Lý Lam Hi ngẩng đầu nhìn Mộ Lăng Khiêm, có chút khó chịu nói: “Khiêm ca, anh sẽ trách em sao?”

“Sẽ không!” Mộ Lăng Khiêm hy vọng Lý Lam Hi sẽ thoát khỏi bóng ma tâm lý, nha đầu này đối với những người khác đều kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng thật ra thì tính tình đơn thuần rất dễ bị lừa gạt.

Nha đầu này nếu có thể cùng cô gái kia trở thành bạn bè, như vậy anh cũng vui mừng.

Có thể khiến nha đầu này tiếp nhận, còn là cô gái hiện tại bên cạnh anh, trước mắt chỉ có Tần Toa, thế nên vì an toàn của cô, anh buộc làm bạn với Tần Toa, anh hy vọng Ôn Hướng Dương là người thứ hai.

Mộ Lăng Khiêm tỉnh lại vào ban đêm, anh đợi đến lúc Lý Lam Hi đi nghỉ ngơi lúc sau, liền cường chống người đứng lên, theo hướng phòng bệnh Ôn Hướng Dương đi qua.

Ôn Hướng Dương còn đang hôn mê, vết thương trên mặt cô đã khá hơn nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn là rất khó coi.

Mộ Lăng Khiêm đi đến trước giường bệnh, anh đưa tay chạm lên mặt Ôn Hướng Dương, anh thật sự rất muốn hung hăng trừng phạt vật nhỏ không biết nghe lời này.

Nhưng nhìn đến dáng vẻ này của cô, cho dù là ý chí sắt đá, anh đều không thể nhẫn tâm.

Mộ Lăng Khiêm nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.

Nháy mắt sau ba ngày, miệng vết thương của Mộ Lăng Khiêm bắt đầu chậm rãi hồi phục dần, nhưng Ôn Hướng Dương nằm ở phòng bệnh tốt nhất, vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày Mộ Lăng Khiêm đều đợi Lý Lam Hi rời đi, sau đó liền đến phòng bệnh của Ôn Hướng Dương thăm cô, nói chuyện với cô.

Buổi tối hôm nay, Mộ Lăng Khiêm cũng giống như mấy ngày trước đây, đi đến phòng bệnh, anh vừa định kéo chăn đắp cho Ôn Hướng Dương, tay anh đột nhiên bị nắm lấy, trong lòng Mộ Lăng Khiêm hiện lên một tia vui sướng.

“Hướng Dương……” Mộ Lăng Khiêm trở tay bắt lấy bàn tay Ôn Hướng Dương nắm chặt, ánh mắt trở nên ôn nhu:” Có phải cô đã tỉnh lại rồi đúng không?”

Ôn Hướng Dương nằm trên giường bắt được tay Mộ Lăng Khiêm, như là bắt được chiếc phao cứu mạng, gắt gao nắm chặt lấy tay anh, cô phảng phất nhìn thấy vô số ngọn lửa từ bốn phương tám hướng lao về phía cô, cô còn nhìn thấy có một người đang đứng đó không xa, lại thấy ngọn lửa bao trùm cô, cô sợ hãi hét lên, đột nhiên ở trên giường ngồi dựng lên.

Nhưng mà, cái tên đầu tiên mà cô gọi lại là:” Nghiêm Khắc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.