Cô trộm nhẹ thở một hơi ra,nhưng khẩu khí còn chưa dùng xong,bên tai
liền vang lên thanh âm trầm thấp của Mộ Lăng Khiêm “Lần sau ra cửa đừng
trang điểm,chiều dài váy không vượt quá đầu gối cho tôi”.
Ôn Hướng Dương “…”
Trừ bỏ đi quán bar,cô như mọi khi không trang điểm.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương không có trả lời hắn.Hắn ngước mắt quét
về phía cô.Ôn Hướng Dương bị nhìn liên tục gật đầu “Tôi biết rồi”.
Trong miệng mau đáp ứng,nhưng Ôn Hướng Dương vẫn là không nhịn được trong
lòng mắng,Mộ Lăng Khiêm hắn tên quái vương bát đản,không phải anh kêu
Diệp Ảnh mang tôi tới đây sao?Lúc này thật ra ghét bỏ tôi!
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương nghe lời như vậy,hắn thu hồi tầm mắt,tiếp tục xem tạp chí trong tay.
Xe chạy đại khái nửa giờ,tới biệt thự Ôn gia.
Mộ Lăng Khiêm biết địa chỉ Ôn gia,Ôn hướng Dương cũng không kì quái,nếu hắn muốn tra có cái gì là không thể tra ra.
Xuống xe,Ôn Hướng Dương trên người còn khoác Tây trang của Mộ Lăng Khiêm,trên người Mộ Lăng Khiêm chỉ còn mặc quần Tây may thủ công và áo sơ mi,nhưng dù vậy,vẫn không che dấu được khí phách sinh ra đã có giống như vương
giả của hắn.
Mộ Lăng Khiêm duỗi tay ôm vai Ôn Hướng Dương,đi đến trước biệt thự,nhấn chuông cửa.
“Tới,tới”.Hầu gái Ôn gia chạy ra mở cửa,nhìn đến đứng ở cửa là Ôn Hướng Dương cùng
một nam nhân cao lớn,anh tuấn,lãnh khốc,cô ta có chút kinh ngạc nói “Như thế nào là cô?Cô như thế nào đã trở lại?”
“Tôi không thể trở về
sao?”Một tiếng đại tiểu thư cũng không gọi,ngay cả hầu gái tại nhà cũng
không đem đại tiểu thư Ôn gia cô vào mắt,Ôn Hướng Dương không muốn khách khí với bọn họ.“Ba tôi ở đâu nhỉ?Cô đi vào nói cho ba tôi,tôi đã mang bạn trai trở lại.Ông ý không muốn thấy tôi,cũng đừng trách tôi trở về”.
Hầu Gái tuy biết rằng Ôn Hướng Dương không được sủng ái,nhưng vẫn là tiểu
thư Ôn gia,huống chi cô còn đang đứng cùng một nam nhân khiến cho cô ta
không dám nhìn “Đại tiểu thư,cô chờ tôi đây liền đi vào nói với tiên
sinh một tiếng”.
Hầu gái xoay người đi bẩm báo,khí thế Ôn Hướng
Dương nháy mắt tiêu tán,cô có chút xấu hổ nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm “Mộ thiếu,tôi biết trong bụng anh không để ý lời nói của tôi.Coi như hôm
nay tôi thiếu anh một ân tình,phiền anh đợi chút đứng cạnh tôi căng cái
bẫy.Anh cũng không cần quản tôi nói cái gì”.
Hắn còn nhớ rõ bộ
dáng khi cô không biết rõ thân phận hắn,từ lúc biết thân phận hắn thì
tiểu nữ nhân này vẫn luôn ở trước mặt hắn bày ra vẻ ngoan ngoãn.
Tầm mắt Mộ Lăng Khiêm dừng trên mặt Ôn Hướng Dương một lát “Ân”.
“Cám ơn”.Ôn Hướng Dương tự đáy lòng cảm tạ hắn.
Mới cùng Mộ Lăng Khiêm nói chuyện thoả đáng,Ôn Hướng Dương liền nhìn thấy cái bụng bia của Ôn Lợi Thịnh bước nhanh đuổi tới.
Ôn Lợi Thịnh đợi ở nhà hai ngày đứng ngồi không yên,ông ta còn cố ý đem
hai mẹ con Bạch Ngọc Lan và Ôn Nhã đi ra ngoài,chính vì chờ Ôn Hướng
Dương đưa Mộ Lăng Khiêm về.
Khi ông ta đương nhìn thân ảnh cao
lớn,hơi thở cường đại đứng dưới hoàng hôn,đưa lưng về phía mặt trời,
liều mạng bước qua,ông ta mâu quang lướt qua sườn mặt Mộ Lăng Khiêm liền cảm thấy đương gia trước kia mình gặp ở Mộ gia có sáu bảy phần tương tự với hắn,nhưng khí chất hai người rõ ràng có điểm bất đồng.
Có thể tương tự như thế nghĩ đến là người của Mộ gia thì cũng không có gì là quá.
Ông ta cần phải nắm lấy cơ hội,tìm hiểu rõ ràng người nam nhân này ở Mộ gia tốt cuộc có có vị trí gì.