Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 217: Chương 217: Đánh Nhẹ Chút




Editor: jenni.

Beta: Stuki^^

Mộ Lăng Khiêm đã phát hiện! Ôn Hướng Dương bị ánh mắt Mộ Lăng Khiêm nhìn trong lòng một trận bồn chồn, cô không dám nói là đi thăm Nghiêm Khắc, bị vị hôn thê của Nghiêm Khắc đánh. Nếu vậy với tính tình Mộ Lăng Khiêm, biết cô đi tìm Nghiêm Khắc, cô sẽ chết thực thảm.

Ôn Hướng Dương tròng mắt xoay chuyển, linh quang chợt lóe nói: “ Khi thức dậy tôi không có nhìn thấy anh, tôi cho rằng tối hôm qua là nằm mơ, tôi liền đánh chính mình một cái tát, không nghĩ là mình dùng quá sức.”

Ôn Hướng Dương nói xong, phát hiện Mộ Lăng Khiêm chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

Cô bắt đầu nôn nóng nhảy dựng lên, cô biết cái lí do này thực không thể làm người ta tin được, chính bản thân cô đều không tin tự mình tát vào mặt, như thế nào cô liền buột miệng thốt ra như vậy?.

Ôn Hướng Dương liền ảo não không thôi, Mộ Lăng Khiêm lại đã mở miệng: “Cho rằng tối hôm qua đang nằm mơ?”

Ôn Hướng Dương gật gật đầu.

“Cho nên, em là cảm thấy tối hôm qua tôi đối với em quá ôn nhu?” Mộ Lăng Khiêm cúi người sát vào Ôn Hướng Dương, cô bị hơi thở anh phả gần trong gang tấc, nhịp tim có chút đập nhanh.

Cô vội vàng lắc đầu, đột nhiên lại cảm thấy lắc đầu không đúng, nhưng lại nhận thấy rằng gật đầu lại càng không đúng.

Trong lúc nhất thời, ngốc tại chỗ, không biết nên làm ra cái dạng phản ứng gì mới là chính xác.

“Em đi thăm Nghiêm Khắc?” Thời điểm Ôn Hướng Dương tìm không được biểu cảm phù hợp, thanh âm không nghe ra hỉ nộ của Mộ Lăng Khiêm ở bên tai cô vang lên.

Những lời này trực tiếp làm Ôn Hướng Dương sững sờ ở tại chỗ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn phía Mộ Lăng Khiêm.

Anh làm sao mà biết được?

Không đúng, anh đã biết, như thế nào cho cô tiến vào, không tìm cô tính sổ? Mộ Lăng Khiêm không để ý trong lòng cô suy đoán những cái đó. Anh nâng mặt Ôn Hướng Dương lên, vén nhẹ mái tóc cô, đem sợi tóc rũ trước trán vén sau gáy cô, biểu tình chuyên chú nhìn khuôn mặt còn chưa bớt sưng cửa cô.

Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm nhìn có chút mất tự nhiên muốn quay đầu đi, nhưng Mộ Lăng Khiêm lại đỡ bả vai cô, đem đầu cô mạnh mẽ cố định đối mặt anh, không cho cô có bất luận động tác gì.

Ôn Hướng Dương không biết Mộ Lăng Khiêm muốn làm cái gì.

Cô khẩn trương, khẩn trương đến thậm chí không biết nên giải thích như thế nào cùng Mộ Lăng Khiêm..

“Mộ thiếu……” Ôn Hướng Dương thấp giọng gọi một tiếng, thanh âm có chút phát run.

Mộ Lăng Khiêm không để ý đến cô, ngược lại duỗi tay, đem tay mình đặt lên dấu bàn tay trên nửa khuôn mặt bị đánh kia của Ôn Hướng Dương. Tay anh rất lớn, ngón tay thon dài, dừng ở trên mặt Ôn Hướng Dương, đem nửa khuôn mặt nhỏ của cô hoàn toàn bao trùm ở trong lòng bàn tay.

Ôn Hướng Dương không dám động, hiện tại trong lòng cô đang kinh hoàng không ngừng, khiến thân thể đều cứng đờ.

Mộ Lăng Khiêm nâng lên con ngươi, tầm mắt sâu thẳm dừng ở khuôn mặt nhỏ của cô, bàn tay chậm rãi từ khuôn mặt nhỏ hướng cổ phía sau vuốt ve, thẳng đến trùm hết gáy cô, đem đầu cô kéo đến trước mắt anh.

“Mộ thiếu……” Ôn Hướng Dương bị dọa, thanh âm đều nhiễm một tia nức nở.

Cô tình nguyện người nam nhân này giận dỗi với cô, cũng không muốn anh hành động như vậy, sâu không lường được đối đãi.

Cách Cách cứu cô, nàng về tình về lý đều nên qua đi nhìn thăm.

Chính là, đối mặt Mộ Lăng Khiêm, cô thế nhưng cảm thấy đi thăm Nghiêm Khắc là sai lầm.

Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương trong mắt tràn đầy sợ hãi, anh chế trụ cái ót cô, ghé sát vào, hô hấp phun lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, gương mặt góc cạnh nhìn không ra vui hay giận. Chỉ là lời nói ra, lại làm Ôn Hướng Dương phát lạnh.

Anh nói: “Đánh nhẹ chút! Người không nghe lời như vậy, nên đánh gãy chân, nhốt lại mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.