Ôn Hướng Dương do dự một chút, vẫn là nhận điện thoại.
“Uy?”
“Hướng Dương, em mới vừa gọi điện thoại cho anh có phải hay không?” Di động
kia đầu truyền đến âm thanh dò hỏi của Nghiêm Khắc, trong giọng nói mang theo một cổ tử như là ở áp lực cảm xúc.
Ôn Hướng Dương chần chờ
một lát, cô dùng một loại nói giỡn miệng lưỡi mở miệng nói, “Cách Cách,
em không có việc gì, anh bên kia là buổi tối đi, anh trước nghỉ ngơi đi, em cúp máy trước đây.”
“Từ từ!” Thanh âm Nghiêm Khắc ngăn cản truyền tới.
Ôn Hướng Dương vừa muốn nút tắt tay liền ngừng ở nơi đó, liền nghe Nghiêm
Khắc nói, “Vừa rồi Tử Nguyệt nói, em đừng để ở trong lòng. Còn có, việc
chuyển viện Thiệu Kiệt gặp điểm phiền toái, nơi này bác sĩ yêu cầu ba em tự tay viết ký tên, mới đồng ý chuyển viện.”
“Hướng Dương, em nói thật cho anh, em có phải hay không cùng ba em náo loạn?”
Ôn Hướng Dương không nghĩ tới Ôn Lợi Thịnh đề phòng cô tới một bước này,
muốn giúp Thiệu Kiệt chuyển viện cư nhiên còn cần ông tự tay viết ký
tên.
Nghe được Nghiêm Khắc hỏi chuyện, Ôn Hướng Dương trầm mặc,
“Cách Cách, em hiểu rồi. Em sẽ đi cùng ba em nói chuyện này, anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Ôn Hướng Dương không chờ Nghiêm Khắc tiếp tục hỏi tiếp, trực tiếp ngắt điện thoại.
Ngắt điện thoại xong, Ôn Hướng Dương một mình ngồi ở trong phòng, ngồi thật
lâu. Cô không nghĩ muốn giúp Ôn Lợi Thịnh có thể nhận lấy hạng mục thế
mậu cao ốc, cô càng không nghĩ lại đem vận mệnh Thiệu Kiệt nắm giữ ở
trong tay Ôn Lợi Thịnh, cô đối với Ôn Lợi Thịnh đem tình cha con cùng
lời nói muốn dùng Thiệu Kiệt uy hiếp cô trong thời khắc đó, tình cảm của cô đã tan thành mây khói.
Nhưng là, cô cần thiết cùng hắn chu toàn.
Ôn Hướng Dương đánh cuộc gọi điện thoại cho Ôn Lợi Thịnh, di động mới vừa
chuyển được, liền truyền đến Ôn Lợi Thịnh mang theo tiếng cười nhìn như
quan tâm nhưng thật sự ghê tởm, “Hướng Dương a, con cuối cùng cũng gọi
điện thoại cho ba? Có phải hay không Mộ thiếu bên kia có tin tức? Nga,
đúng rồi, Thiệu Kiệt gần đây thực tốt, ba thay đổi bác sĩ cho hắn.”
Chẳng những thay đổi bác sĩ, ông còn động tay động chân!
Ôn Hướng Dương cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, thanh âm của cô có
chút lãnh mở miệng nói, “Ông tốt nhất là thật sự để Thiệu Kiệt tốt một
chút, nếu không ông đừng nghĩ từ tôi nơi này bất luận lấy được điều gì
tốt lành! Ông nếu là lại cùng tôi chơi tâm cơ, tôi cam đoan là ông vĩnh
viễn lấy không được hạng mục hợp tác thế mậu cao ốc!”
Nói xong, Ôn Hướng Dương bang một tiếng đóng di động lại.
Thời điểm Mộ Lăng Khiêm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chính là Ôn Hướng Dương
đang ngồi ở trên giường phát ngốc, cô hai mắt vô thần, làm ánh mắt hắn
hơi hơi trầm một chút. Hắn đi đến hắn trước mặt, kéo tay cô, đem cô kéo
đi ra ngoài. Ôn Hướng Dương bị kéo nghiêng ngả lảo đảo theo đi ra ngoài. Cô bị Mộ Lăng Khiêm kéo đến một gian phòng cửa chưa bao giờ mở, Mộ Lăng Khiêm lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, đẩy cửa đi vào.
Theo bức
màn bị kéo ra, Ôn Hướng Dương nhìn đến chính là một gian cùng phòng của
mẹ cô bố cục hoàn toàn giống nhau phòng, quan trọng nhất chính là, đồ
vật trong phòng cư nhiên cùng đồ mà mẹ cô từng dùng từng cái giống nhau
như đúc.
Ôn Hướng Dương đi lên trước, sờ lên vài thứ kia, là đồ
của mẹ cô, tất cả đều là những thứ cô không lấy được từ nhà cô, những đồ vật thuộc về mẹ cô.
Cô kích động mà kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Này, này đó là……”
Mộ Lăng Khiêm thấy cô kích động một đôi mắt to tỏa sáng, hắn cất bước đi
đến trước mặt cô, chế trụ cái ót cô, liền hôn lên cánh môi cô. Hô hấp ở
lẫn nhau đan chéo, lâu dài.
Một hôn, hôn đến khi Ôn Hướng Dương
cả người thở không nổi xụi lơ ở trong lòng ngực hắn, Mộ Lăng Khiêm mới
buông lỏng cô ra, còn duỗi tay qua cọ cọ chỗ cánh môi cô bị hôn đỏ bừng, thanh âm lạnh nhạt từ tính ở ái muội nhiễm một cổ mê hoặc người nói,
“Đưa cho em.”