Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 47: Chương 47: Lại Bị Hắn Ghét Bỏ




Vừa nghe lời này,người ở đây đều xụi lơ xuống.

Mộ Lăng Khiêm không để ý tới phản ứng người xung quanh,hắn trở về trước mắt Ôn Hướng Dương,trên cao nhìn xuống cô.

Cảm xúc trong Ôn Hướng Dương có chút khẩn trương,tuy là Mộ Lăng Khiêm ở đây giúp cô báo thù,Diệp Ảnh lại dùng một chút thủ đoạn đơn giản nhưng thô bạo làm cô cảm thấy thực hả giận đồng thời đáy lòng sinh ra càng nhiều sợ hãi đối với Mộ Lăng Khiêm.

Trong lòng cô bất ổn,cô không biết Mộ Lăng Khiêm sẽ đối phó với cô như thế nào,cô cũng chọc hắn quá.

Thời điểm trong đầu Ôn Hướng Dương phát ra vô số ý niệm khủng bố,Mộ Lăng Khiêm lại chỉ là duỗi tay ôm cô lên.

Linda không nghĩ tới Ôn Hướng Dương đương nhiên có chỗ dựa cường đại như vậy,sớm biết như thế,cô ta nào dám đi trêu trọc Ôn Hướng Dương,cô ta vừa định trốn,bên tai liên truyền đến thanh âm băng lãnh của Mộ Lăng Khiêm “Tìm hiểu rõ ràng nữ nhân này,những việc liên quan đều không được bỏ qua.”

“BOSS.”

Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm ôm làm trò trước mặt mọi người bước ra khỏi Tước Sĩ.

Ôn Hướng Dương rúc trong lòng Mộ Lăng Khiêm cổ họng một tiếng cũng không dám phát ra.Cô rõ ràng là gọi điện cho Nghiêm Khắc,như thế nào lại đổi thành Mộ Lăng Khiêm.?

Buổi sáng còn gọi mình đi ra ngoài,buổi tối lại tới cứu mình,hắn rốt cuộc là có ta tứ gì?

Bên cạnh quán bar liền có khách sạn,Mộ Lăng Khiêm trực tiếp ôm cô vào trong phòng khách sạn,chỉ là vừa mới vào phòng,Mộ Lăng Khiêm ghét bỏ đem cô ném tới trên giường rồi vào phòng tắm.

Ôn Hướng Dương ngồi ở trên giường,nghe tiếng nước trong phòng tắm,đầu có chút choáng váng,mới vừa uống nhiều rượu như vậy,uống rồi phun,phun xong lại uống,lại bị kinh sợ,rồi bị gió lạnh,giờ bị đau đầu.

….

Cô có chút khó chịu nằm ở trên giường.

Mộ Lăng Khiêm mặc áo tắm dài,bước ra khỏi phòng tắm,nhìn đến chính là Ôn Hướng Dương ngã trên giường,lộ ra đôi chân dài trắng nõn cùng vòng eo thon nhỏ,nhìn bộ dạng này của cô,ánh mắt hắn lạnh hơn,tiến lên liền đem cô túm lên.

Ôn Hướng Dương bị một túm,liền ngã trên người hắn.

Mộ Lăng Khiêm ghét bỏ đẩy cô một phen,thấy cô muốn ngã xuống đất rồi lại đem cô túm lại trở về,bế cô lên liền đi phòng tắm.

Đầu Ôn Hướng Dương rất đau,cô mơ mơ màng màng cảm thấy có người kéo quần áo mình,gõ gõ đầu mình,liền nhìn thấy trước mắt mình chính là một nam nhân.

Nam…nhân?Ôn Hướng Dương lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa,trợn mắt,nhắm mắt,cuối cùng nhìn thấy rõ mặt nam nhân trước mắt.

Cô mới thật sự không phải vừa nằm mơ,thật là Mộ Lăng Khiêm.

Cô có chút lắp bắp nói

“Mộ,Mộ… thiếu.”

“Cám miệng”.Mộ Lăng Khiêm ghét bỏ không phải là một chút.

Đầu Ôn Hướng Dương vẫn có chút choáng váng,cô nhìn quanh bốn phía,phát hiện nơi này bài trí như là khách sạn “Chúng ta như thế nào lại ở chỗ này?Anh dẫn tôi tới khách sạn để làm gì?”

Ôn Hướng Dương lời nói còn chưa nói xong,đã bị Mộ Lăng Khiêm vội cởi quần áo xuống,cô chỉ che lại nội y xuyên ngực kêu lớn lên “Anh cởi quần áo tôi làm cái gì?”

“Trên dưới toàn thân cô,nơi nào mà tôi chưa thấy qua?”Mộ Lăng Khiêm lạnh mặt quét Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái “Cô,cái đồ vô nghĩa này,tôi liền túm cô đem quăng ra ngoài!”

Ôn Hướng Dương lập tức nhớ tới,lần trước Mộ Lăng Khiêm trên đường còn giống như cho cô tắm xong,thoáng chốc mặt cô có chút hồng “Anh…tôi..”

Mộ Lăng Khiêm chán ghét mùi rượu,đặc biệt là mùi rượu trên người Ôn Hướng Dương,cũng may hôm nay Ôn Hướng Dương không có trang điểm nếu không Mộ Lăng Khiêm lập tức ném cô vào bể cá hảo hảo tẩy rửa mặt cô.

Ôn Hướng Dương bị cưỡng bách tắm rồi còn bị ôm ra ngoài.

Mới vừa chạm tới giường,Ôn Hướng Dương như Đà điểu,thoáng vào trong chăn,chỉ lộ ra đôi mắt.

Mộ Lăng Khiêm liếc cô,đem cô túm ra rồi quăng tới một chiếc khăn lông nói “Tự lau tóc đi”.

Đầu tóc Ôn Hướng Dương ướt dầm dề dán ở trên má,cô ngước nhìn Mộ Lăng Khiêm một cái,trong lòng có chút mạc danh run sợ,cô kéo chăn qua đem chính mình bọc kín mít,bắt đầu lau tóc.

Coi ngồi gần quan sát Mộ Lăng Khiêm,liền thấy anh ta đi đến gần cửa gọi điện thoại,rất nhanh liền có người mang tặng một lọ thuốc mỡ cùng một phần văn kiện đi lên.

Mộ Lăng Khiêm cầm lấy thuốc mỡ cùng văn kiện cất bước đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương,mở thuốc mỡ ra bôi lên một phần khuôn mặt bị đánh sưng của cô.

Ôn Hướng Dương vốn định nói để tự mình bôi,chính là khi nhìn đến sườn mặt lạnh lùng của Mộ Lăng Khiêm,cô thật sự không dám.

Bôi nhẹ nhàng,Mộ Lăng Khiêm đứng thẳng thân mình,nhíu mày nhìn lướt qua nữ nhân không biết tự bảo vệ chính mình,đem một phần văn kiện đặt bên cạnh đưa cho cô,ngữ điệu cực lãnh mở miệng nói “Cầm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.