Ôn Hướng Dương nhìn tròng mắt Ôn Nhã sắp rơi ra,cô tầm mắt không lạnh
không đạm dừng trên người Ôn Lợi Thịnh “Ba,con nhớ rõ con nói rồi.Thời
điểm con trở về,con Hi vọng sẽ không nhìn thấy người ngoài.Nếu ba không
biết cái gì gọi là tuân thủ ước định thì tất nhiên con sẽ không lưu
lại”.
Ôn Hướng Dương đi xuống thang lầu,đi tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm.
Cô nhìn hắn,Hi vọng hắn có thể tiếp tục giúp cô diễn xong vở kịch này.
Cô không nghĩ Ôn Lợi Thịnh cùng Ôn Nhã ném hết thể diện trước mặt.Chính
là,Mộ Lăng Khiêm chỉ nhìn cô,không có chút ý tứ nào gọi là muốn giúp cô.
Ôn Lợi Thịnh cùng Ôn Nhã đều đang nhìn,thậm chí đáy mắt Ôn Nhã hiện lên châm chọc.
Ôn Hướng Dương không biết cô đứng ở đó bao lâu.Một phút đồng hồ Mười phút…Rồi hai mươi phút.
Thời điểm lâu đến nỗi Ôn Hướng Dương cảm thấy tuyệt vọng,Mộ Lăng Khiêm cuối cùng vẫn là dắt tay cô,ôm bả vai cô mang xuống lầu.
Khoé miệng Ôn Nhã còn đang châm chọc xem đến Mộ Lăng Khiêm cư nhiên thật sự
ôm Ôn Hướng Dương,còn đem Ôn Hướng Dương mang xuống lầu,biến mất trong
tầm mắt.Trên khuôn mặt chỉ còn lại sự ghen ghét cùng hận ý.
Người đàn ông này đều không liếc xem cô ta một cái,nhưng hắn ta cư nhiên ôm tiện nhân Ôn Hướng Dương kia.
Trong mắt Ôn Nhã hiện lên tia ghen ghét tất cả đều rơi vào trong mắt Mộ Lăng
Khiêm,ánh mắt hắn thâm trầm,thời điểm đi ngang qua bên cạnh người Ôn
Nhã,Lạnh lùng quét nhìn Ôn Nhã một cái.
Nam nhân như vậy,căn bản là không xứng với Ôn Hướng Dương!Chỉ có cô ta,chỉ có Ôn Nhã cô mới có tư cách đứng ở bên người hắn!
Ôn Lợi Thịnh mắt thấy Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng Khiêm đi rồi,ông ta xoay người liền muốn đuổi theo đi ra ngoài,ông ta còn chưa có tìm hiểu Mộ
Lăng Khiêm rốt cuộc có thân phận gì,có thể giúp lão bắt lấy hạng mục toà cao ốc đâu.
Nghĩ như vậy,lão khó tránh khỏi sinh khí.
Đều xem Ôn Nhã không có chút không vừa mắt.
Mộ Lăng Khiêm mang Ôn Hướng Dương rời khỏi biệt thự,liền buông lỏng tay ôm cô ra,tự lên xe.Ôn Hướng Dương đứng ở xa,cắn cắn môi.
Vừa rồi,với thật sự cho rằng,thời điểm Mộ Lăng Khiêm muốn vứt bỏ cô ở loại
địa phương này,làm cô thành trò cười mất mặt trước hai cha con Ôn Nhã.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương còn đứng ngốc ở trước xa,hắn nói tài xế
hạ cửa sổ xe,ngước mắt nhìn Ôn Hướng Dương “Còn thất thần làm cái gì?Còn muốn tôi mời cô lên xe sao?”
Ôn Hướng Dương lên xe,an tĩnh
ngồi,xe một đường trở lại biệt thự.Mộ Lăng Khiêm xuống xe,Ôn Hướng Dương liền đi theo phía sau hắn,hai người một trước một sau vào biệt thự,Mộ
Lăng Khiêm lập tức lên lầu,Ôn Hướng Dương đứng ở dưới lầu.
Đứng đại khái mười phút,Ôn Hướng Dương đi phòng bếp.
Làm xong cơm chiều,lên lầu kêu Mộ Lăng Khiêm xuống ăn cơm,Mộ Lăng Khiêm
xuống dưới chỉ vào thời điểm ăn cơm,căn bản bất hoà không nói một lời
với cô.
Ôn Hướng Dương thỉnh thoảng trộm ngắm Mộ Lăng Khiêm,muốn
hỏi rốt cuộc vì sao Mộ Lăng Khiêm sinh khí,mà khi cô nhìn đến khuôn mặt
lạnh lùng của hắn,không biết làm thế nào để mở miệng.
Đêm đó,Ôn
Hướng Dương đem chính mình từ trong ra ngoài tắm sạch sẽ,cố ý thay áo
ngủ gợi cảm tự chính mình dùng kéo cắt ra,gõ lên cửa phòng Mộ Lăng
Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm mở cửa.
Đương nhiên hắn nhìn đến bộ
đồ Ôn Hướng Dương khắp nơi có vết cắt,phía dưới còn lộ ra một đoạn eo
thon nhỏ,chỗ áo ngực còn lộ ra một mảng lớn da thịt,sắc mặt của hắn đen
như mực,xoay người cầm lấy áo sơ mi trực tiếp ném vào ngực cô “Còn không thay ra cho tôi,trở về ngủ!Cô khắp nơi làm loạn,cô liền cút ra ngoài
cho tôi”.