Editor: Hyna Nguyễn
Mộ Lăng Khiêm lạnh lùng liếc mắt Hoa Úc một cái. Hoa Úc bị đông lạnh thu hồi tay, trên mặt tươi cười cũng biến mất.
“Khụ khụ.” Hoa Úc ho khan một tiếng, nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, “Mộ đại
thiếu gia, tôi vẫn là nên đi vào giúp cô ấy xem vết thương trên tay, hay là để cô ấy ra đây?”
“Cậu nói đi?” Mộ Lăng Khiêm một chân liền đem Hoa Úc đạp đi vào.
Hoa Úc bị đá liên tiếp về phía trước vài bước mới ngừng lại được. Hắn quay
đầu lại, bộ mặt dữ tợn nói, “Cậu cho rằng tôi là thủ hạ của cậu sao?
Không động liền đá tôi, cậu tin hay không tôi……”
“Cậu nói gì?” Mộ Lăng Khiêm tầm mắt giống như chim ưng rơi xuống.
Hoa Úc không dám lỗ mãng, = đứng thẳng thân thể, nghiêm trang nói, “Tôi tự
nhiên là lập tức liền giúp tiểu tình nhân của cậu xem vết thương trên
tay.”
Hoa Úc đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, vừa định cầm lấy
tay Ôn Hướng Dương, còn không có đụng tới, đã bị Mộ Lăng Khiêm đánh bật
lại.
Tay Hoa Úc bị ném lại tức đến mức bất đắc dĩ nói, “Hành hành hành, tôi không chạm vào tiểu tình nhân nhà ngươi còn không được sao?
Tới tới tới, Mộ đại thiếu gia, chính ngươi tới, tôi nói, cậu tới giúp cô ấy tiếp tục xử lý vết thương.”
Ôn Hướng Dương nhìn hai người này nói chuyện, cô không khỏi nhớ tới trên sổ tay của Tần Toa viết một câu: “Nhớ kỹ, ngàn vạn đừng chạm vào đồ vật của Mộ thiếu, Mộ thiếu không
thích nhất chính là người khác chạm vào đồ vật của hắn.”
Mộ Lăng
Khiêm hiện tại không cho Hoa Úc chạm vào cô, đây có phải là chứng minh,
trong lòng Mộ Lăng Khiêm, cô là đồ vật thuộc về anh? Vết thương của Ôn
Hướng Dương kỳ thật không nghiêm trọng lắm, Mộ Lăng Khiêm kéo cô ra đúng lúc, cô bị phỏng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, hơn nữa so với nhỏ là rất
nhỏ.
Hoa Úc nhìn một lần, kỳ thật Mộ Lăng Khiêm chính mình đều xử lý tốt, anh ta thật sự làm không hiểu rõ Mộ Lăng Khiêm còn gọi anh ta
chạy tới nơi này một chuyến, là muốn làm cái gì. Nhưng là, không thể
nghi ngờ, đây là sự tình rất thú vị.
Hoa Úc mới vừa nói xong, “Hảo, không còn gì trở ngại nữa.” Anh ta đã bị Mộ Lăng Khiêm qua cầu rút ván đuổi đi ra ngoài.
Hơn nửa đêm, bị đuổi ra khỏi cửa. Hoa Úc nổi giận đùng đùng ở ngoài cửa hô
to hai tiếng, hừ lạnh một tiếng lên xe, chỉ là trên đường trở về, hắn
bắt đầu trả thù tính phát tin tức cho mấy huynh đệ bọn họ.
Hoa Tiểu Bát: “Lão đại có nữ nhân! Lão đại có nữ nhân! Lão đại có nữ nhân! Chuyện quan trọng nói ba lần!”
Trong diễn đàn hồi phục là trăm miệng một lời: “Thiết ~”
Hoa Tiểu Bát: “Tôi nói thật, tôi nói chính là thật sự, tôi thề với trời!
Tôi đều gặp qua cô ấy ba lần! Lão đại đã cùng cô ấy ở chung!”
Lão Tam: “Nhàm chán.”
Lão Tứ: “Tắm rửa ngủ đi, đừng có nằm mộng.”
Lão Lục: “Tiểu tám, đi ngủ sớm một chút.”
Lão Ngũ ( Tần Toa): “Hoa Tiểu Úc, đừng giãy giụa, tôi đã sớm nói cho bọn
họ, bọn họ không một người tin tưởng. Lão Thất còn nói, nếu là thật sự,
hắn lập tức đi ra ngoài lỏa bôn.”
Lão Nhị ( cuối cùng lên tiếng): “Hoa Tiểu Bát, ngươi đừng quên mấy ngày nay là ngày mấy, ngươi nếu
không muốn chết, tốt nhất chớ chọc lão đại.”
“……” Hoa Tiểu Bát (
cảm động đến rơi nước mắt): “Nhị ca ngươi đã cứu ta một mạng a. Trời ạ,
ta tuyệt đối là an nhàn thoải mái đã quen, cư nhiên đã quên chuyện này.”
Bên trong biệt thự, sau khi xử lý, tay Ôn Hướng Dương chỉ cần chú ý thêm
mấy điểm liền hảo. Cô dưới bức bách của Mộ Lăng Khiêm, rửa mặt chải đầu
một lần, quần áo trên người cũng thay đổi, mặc vào áo ngủ mới tinh Mộ
Lăng Khiêm lấy cho cô. Thời điểm cô chính là không biết nên quay về
phòng mình, hay vẫn là tiếp tục lưu tại phòng Mộ Lăng Khiêm, Mộ Lăng
Khiêm tắt đèn trong phòng. Anh đi đến trước mặt cô, duỗi tay liền ôm eo
cô, từ sau lưng ôm lấy cô, đem cả người cô mang theo anh tới trên
giường…