Ôn Hướng Dương nhìn nam nhân gần trong gang tấc, thanh âm nức nở nói,
“Mộ Lăng Khiêm, ở thời điểm tôi cầu anh bao dưỡng tôi, anh vì cái gì
không nói cho tôi biết anh có vị hôn thê? Có phải hay không ở trong mắt
nam nhân các ngươi, dù là có bạn gái, có vị hôn thê, có lão bà, đều vẫn
là có thể lấy tiền đi bao dưỡng người khác?”
“Tôi còn để anh giả
mạo thành bạn trai đi gặp ba tôi, tôi như thế nào liền ngốc như vậy? Anh như vậy không sợ làm Lý Lam Hi thất vọng sao? Anh không phải để ý cô ấy nhất sao?”
Ôn Hướng Dương vừa nói vừa rớt nước mắt, cô cũng
không biết cô khó chịu điều gì, nhưng chính là trong lòng hỗn loạn, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống. Trong bóng đêm, Mộ Lăng Khiêm tựa
hồ có chút bất đắc dĩ thở dài, anh hôn lên môi cô gương mặt cô, trấn an
cảm xúc của cô.
Thẳng đến khi Ôn Hướng Dương bình tĩnh trở lại,
anh mới ôm cô mở miệng nói, “Người cùng Tiểu Lam đính hôn từ nhỏ không
phải tôi, mà là đại ca của tôi.”
Ôn Hướng Dương, “……”
“Chuyện này thực phức tạp, một chốc một lát không có biện pháp cùng em giải
thích rõ ràng, anh cũng không nghĩ muốn em tham dự trong đó.”
“Anh duy nhất có thể nói cho ngươi chính là, hiện tại cô ấy xác thật là vị
hôn thê trên danh nghĩa của anh. Nhưng là, anh cùng cô ấy quan hệ không
phải như em tưởng tượng đâu.”
“Giải thích như vậy, em vừa lòng
sao? Hiện tại còn muốn cùng anh nháo sao?” Con ngươi của Mộ Lăng Khiêm
đen nhánh dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Hướng Dương, duỗi tay sở ở
trên cái mũi cô một chút.
Ôn Hướng Dương bị quát có chút mặt đỏ, hôm nay cô nháo đến xác thật có chút lớn.“Nhưng cô ấy xác thật là vị hôn thê của anh. Mộ thiếu, cô ấy thực hảo, em không nghĩ……”
Mộ Lăng Khiêm biết Ôn Hướng Dương có chút cố chấp, anh hiện tại giải thích càng nhiều, cô đều vẫn là sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, anh vốn là
không phải một người thích giải thích, hắn trực tiếp lấy thân đè ép lên. Ôn Hướng Dương không biết vì sao chính mình đang cùng Mộ Lăng Khiêm nói chuyện đứng đắn, Mộ Lăng Khiêm như thế nào lại hảo hảo lấp kín miệng
cô. Cô bị hôn đến xụi lơ ở trên giường, một chút sức lực đều không có,
chỉ có thể tùy ý Mộ Lăng Khiêm muốn làm gì thì làm, quần trên người áo
không biết khi nào cũng bị ném tới dưới giường rồi, trên người là một
người to lớn làm người mặt đỏ tim đập đến cả thân người cũng nóng lên.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Ôn Hướng Dương tránh ở trong chăn, mặt đỏ như là
tôm luộc, cô không có mặt mũi nào mà gặp người nữa. Rõ ràng là tưởng
cùng anh kết thúc đoạn quan hệ này, nhưng chính là bị anh làm cho quăng
mũ cởi giáp, quân lính tan rã.
“Tiểu Lam là cái cô nhi, từ nhỏ ở
nhà anh lớn lên, cô ấy có chút bị sủng hư, nói chuyện có chút tự phụ,
không thảo hỉ, nhưng bản tính cô ấy không xấu. Cô ấy ở chỗ này không có
bằng hữu nào, em nếu thật thích cô ấy, có thể tiếp xúc nhiều cùng cô
ấy.”
Bên ngoài chăn truyền tới thanh âm của Mộ Lăng Khiêm từ tính khàn khàn, chỉ là lời này, làm Ôn Hướng Dương người không có mặt mũi
gặp người nháy mắt liền vén lên chăn, trừng hướng về phía anh, “Cô ấy là vị hôn thê của anh, em là tình nhân anh bao dưỡng. Anh kêu em đi gặp cô ấy, còn cùng cô ấy làm bằng hữu? Anh……”
Ngươi là não tàn hay là
bệnh tâm thần a? Mộ Lăng Khiêm ánh mắt ám trầm dừng ở dưới ánh trăng,
thân thể Ôn Hướng Dương trắng nõn, Ôn Hướng Dương bị anh cúi đầu xem,
ngay sau đó kêu một tiếng, lại rụt đi vào, chỉ lộ ra một cái đầu.
Mộ Lăng Khiêm duỗi tay sờ lên mặt Ôn Hướng Dương, cúi đầu lại lần nữa hôn
lên môi cô, ở bên tai cô nói nhỏ nói, “Tóm lại, em nghe anh, tiếp xúc
với cô ấy nhiều một chút, tận lực tranh thủ hảo cảm của cô ấy đối với
em.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, đầu óc cô lập tức liền nổ
tung, cô một phen đẩy ra Mộ Lăng Khiêm, một chân liền đạp qua đi, “Mộ
Lăng Khiêm, anh cái đồ vương bát đản! Anh làm em thành tiểu tam liền
chưa tính, anh cư nhiên còn muốn cho em như cơ kỹ nữ, đi lừa gạt cảm
tình người khác! Em nói cho anh, em không muốn chơi cùng anh nữa! Em hôm nay nhất định phải đi!”