Nghe được Diệp Ảnh nói lời này Ôn Hướng Dương chính mình không hề nghĩ ngợi, theo bản năng liền phủ nhận nói, “Sao có thể?”
Diệp Ảnh nhìn đến bộ dạng phản bác này của Ôn Hướng Dương, lại nghĩ đến hôm
nay cậu chủ trong lúc làm việc đều tản ra khí lạnh, hắn trầm mặc một lát nói, “Ôn tiểu thư, cho phép tôi nói thẳng, tôi đi theo cậu chủ đã mười
năm, chưa bao giờ gặp qua cậu chủ có thể đối xử đặc biệt với bất cứ
người con gái nào khác như đối với cô.”
Có đúng là vậy không? “Cô mơ hồ suy nghĩ”
Ôn Hướng Dương không nói, Mộ Lăng Khiêm có lẽ đối với cô cũng đủ tốt, nhưng rõ ràng lại đối với người khác càng tốt hơn.
Diệp Ảnh thấy bộ dáng Ôn Hướng Dương không tin lời mình nói, cũng không nói
chuyện nữa, liền mở miệng nói, “Ôn tiểu thư, tôi đưa cô trở về trước.
Đêm nay không tăng ca, có thể về sớm.”
“Được, cảm ơn.” Ôn Hướng
Dương càng không thể cùng Diệp Ảnh nói chuyện, cô đang nghĩ phải làm sao để Mộ Lăng Khiêm không thấy vết thương này của cô, sờ mặt mình còn có
chút đau đớn sưng đỏ, Ôn Hướng Dương mở miệng nói, “Trước tiên, anh chở
tôi ghé tiệm thuốc mua ít thuốc. Sau khi trở về biệt thự, anh hãy nói,
trên đường đi tôi gặp bọn cướp, chính anh đã giúp đỡ tôi.” Nhớ nhé…
Thấy mình đã suy nghĩ thật sự chu đáo, Ôn Hướng Dương liền thở phào nhẹ
nhõm, Diệp Ảnh liếc mắt nhìn cô một cái “nghĩ” có Ôn tiểu thư ở đây chăm lo bữa ăn hằng ngày cho cậu chủ, cậu chắc chắn sẽ nhanh lành bệnh đi
Hai người lên xe, Diệp Ảnh đầu tiên là mang Ôn Hướng Dương đi đến tiệm
thuốc, nhanh chóng mua cho cô ít thuốc tiêu sưng để xóa đi dấu vết, sau
đó lái xe đưa cô trở về.
Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa chỉ thấy mỗi mảnh bóng đêm đen tối, điểm sáng nhất chính là ánh đèn ở trước đầu
xe, ngồi ở bên trong Ôn Hướng Dương bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để mình nói dối mà khiến Mộ Lăng Khiêm tin tưởng
Nửa giờ sau, xe chạy
vào biệt thự, Ôn Hướng Dương từ trên xe bước xuống. Nhìn biệt thự sang
rực ánh đèn cô đứng trên mặt đất thoáng chốc cảm thấy có chút lạnh….
Nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy mọi sự đều ổn, liền gật đầu với Diệp Ảnh và quay bước đi vào biệt thự.
Mới vừa mở cửa, Ôn Hướng Dương đã bị ánh mắt lạnh như hầm băng tia tới khiến cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Mộ tổng……” Ôn Hướng Dương cúi đầu kêu lên một tiếng.
Khi không nhìn thấy mặt của Mộ Lăng Khiêm cô liền không kiêng nể, phóng
túng bản thân muốn làm gì thì làm, nhưng một khi đối mặt cùng hắn, cho
dù có trăm lá gan cô cũng không dám phản kháng.
“Đi đâu vậy? Vì cái gì không nghe điện thoại?”
Ôn Hướng Dương vừa nghe xong, quả nhiên lại hỏi như vậy, dựa theo đã sớm
có kế hoạch từ trước,mở miệng nói, “Tiểu Hân hôm nay xin nghỉ, tôi sáng
sớm liền đi ra ngoài cùng tiểu Hân, chơi đến buổi tối, di động bị mất
sóng nên không có tín hiệu. Trở về trên đường chúng tôi còn gặp bọn
cướp, may mắn gặp được Diệp Ảnh, chính anh ấy đã cứu chúng tôi.”
Đúng lúc Diệp Ảnh tiến vào.
Mộ Lăng Khiêm giống như chim ưng đang đi săn mồi ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người Diệp Ảnh, “Diệp Ảnh, thật sự như thế?”
Thân thể Diệp Ảnh cứng đờ nửa giây, trả lời “Đúng vậy, thưa cậu”
Mộ Lăng Khiêm đứng lên, cất bước hướng Ôn Hướng Dương đi tới.
Mang theo hơi thở áp bức đến gần, Ôn Hướng Dương không dám ngẩng mặt lên,chỉ dám cúi mặt xuống, tròng mắt loạn chuyển, Mộ Lăng Khiêm vẫn là không
tin đâu?
Nội tâm cô dự báo có điều không ổn, lòng cứ thấp thỏm
bồn chồn, bị một bàn tay to lớn nắm lấy cằm đưa lên, nháy mắt giây phút
ngẩng đầu nhìn Mộ Lăng Khiêm, nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm nhíu mày, khuôn
mặt lạnh lùng, lạnh băng âm trầm đến dọa người, “Mặt em làm sao vậy?”
Ôn Hướng Dương nhìn đến sắc mặt Mộ Lăng Khiêm như vậy, liền vội vàng nói,
“Bị bọ cướp đánh. Bất quá không có việc gì, Diệp Ảnh đã đem mấy người
kia đánh cho tàn phế rồi, ngón tay đều bị bẻ gãy.”
Mộ Lăng Khiêm
nhìn Ôn Hướng Dương mở to đôi mắt, hắn liền tin tưởng, không ai biết vì
sao Mộ Lăng Khiêm lại cau mày như vậy, không nói một lời cứ nhìn chằm
chằm vào mặt của Ôn Hướng Dương.