Lý Lam Hi nghe nói như thế, chân mày nhíu lại. Ôn Hướng Dương thấy hai
người dáng vẻ này, cô mở miệng muốn điều hòa hai người quan hệ, tiểu Hân tính tình từ trước đến nay là cực tốt, sao hôm nay như thế nào đột
nhiên lại nói năng lỗ mãng như vậy.
Nhưng mà, ở thời điểm Ôn
Hướng Dương muốn mở miệng, Lý Lam Hi lại trước Ôn Hướng Dương một bước
đã mở miệng: “Tôi vốn dĩ liền không tính toán muốn cô cảm ơn.” Nói xong
còn hừ một tiếng: “Tôi lại không thích cô, nếu không phải xem xét cô là
khuê mật của Hướng Dương, cô thử xem xem là tôi muốn cùng cô nói chuyện
hay không.”
Lý Lam Hi là tùy hứng, nhưng cô cũng không muốn cho
Ôn Hướng Dương khó xử. Nếu là khuê mật của cô đột nhiên lại có nhiều hơn một người bạn tốt, cô khẳng định sẽ không cao hứng. Lý Lam Hi hỉ nộ ai
nhạc đều thể hiện ở trên mặt, như là hài tử vậy, diễn khởi diễn tới thế
nhưng có thể diễn cái gì giống cái gì, Nghiêm Hân ngày hôm qua không tìm được tư liệu của Lý Lam Hi, nhưng lại đem phim truyền hình mà Lý Lam Hi sắp tới diễn thức đêm xem xong. Nghiêm Hân bắt đầu còn lo lắng tra
không đến bất kì cái bối cảnh tư liệu nào, nhưng Lý Lam Hi lại có thể ở
giới giải trí hỗn hô mưa gọi gió, cô ấy có phải hay không cố ý lừa Ôn
Hướng Dương, nghĩ thông suốt được chỗ tốt của Ôn Hướng Dương, hiện giờ
xem ra, đây là hài tử mãi không lớn lên. Một minh tinh quá mức cảm xúc
hóa, không phải chuyện tốt. Nhưng là, Nghiêm Hân cực độ chán ghét bộ
dạng nghĩ một đằng làm một nẻo của mình, lại cảm thấy Lý Lam Hi rất đáng quý, chỉ cần đắp nặn tốt, đóng gói hảo, đối bọn họ tuyên truyền cho
công ty rất có chỗ tốt.
Nghiêm Hân vươn tay, “Ngươi hảo, tôi là Nghiêm Hân.”
Nghiêm Hân đột nhiên thay đổi thái độ, còn chủ động mỉm cười vươn tay, làm Lý
Lam Hi nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái, lại nhìn phía Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương nhìn đến hành động này của Nghiêm Hân, đầu tiên là kinh
ngạc, theo sau lộ ra tươi cười, cô duỗi tay kéo tay Lý Lam Hi, đặt ở
trên tay Nghiêm Hân. Lý Lam Hi tuy rằng không phải đặc biệt cao hứng,
nhưng là cô cũng không có cự tuyệt.
Ôn Hướng Dương thấy hai người bắt tay thân thiện, cô tự đáy lòng nở rộ ra một cái tươi cười sáng lạn: “Tiểu Lam, tiểu Hân, cám ơn các cậu.”
Lý Lam Hi nghe được Ôn
Hướng Dương cảm ơn cô, cô trong lòng cao hứng, ngoài miệng lại còn hừ hừ một tiếng nói: “Không cần cảm tạ tớ, tớ không có thích cô ấy, tớ chỉ là nể mặt mũi cậu thôi nên tớ mới cùng cô ấy bắt tay giảng hòa.”
“Hảo
hảo.” Ôn Hướng Dương nhân cơ hội nói: “Tiểu Hân, Tiểu Lam, các cậu trao
đổi với nhau số điện thoại di động đi, đến lúc đó muốn liên hệ cũng có
phương tiện.” Đặc biệt là thời điểm bàn về chuyện hợp tác làm người phát ngôn.
“Hảo.” Nghiêm Hân thoải mái hào phóng đưa ra số di động của mình.
Lý Lam Hi tuy rằng vẫn là kiêu ngạo, nhưng thực tế lại đem số di động
Nghiêm Hân tới lưu lại trên di động của mình, vẻ mặt như “Ban ân” đem số di động của mình cho Nghiêm Hân.
“Hảo, chúng ta đây tiếp tục ăn
bánh kem đi?” Ôn Hướng Dương thực may mắn hai người không có nháo gì
nhiều, Tiểu Lam tùy hứng ngạo kiều không có ý xấu, tiểu Hân là đại tiểu
thư ôn nhu săn sóc, cô có hai người bằng hữu thực tốt.
Ba người ở bờ biển chơi suốt một ngày, trải qua chuyện vừa rồi, Lý Lam Hi ngoài
miệng không nói, nhưng không còn có bài xích Nghiêm Hân nữa, huống chi,
là cô với Nghiêm Hân đã tạo hiệp ước trở thành bạn với nhau như Hướng
Dương nên cô đối cử với Nghiêm Hân cũng có chút tốt hơn.
Tới
chạng vạng tối, ba người đi ăn cơm. Lý Lam Hi từ trước đến nay là mang
theo thẻ tín dụng, trên người Nghiêm Hân cũng không mang theo tiền mặt,
thế cho nên cuối cùng đều là Ôn Hướng Dương trả tiền. Ôn Hướng Dương tuy rằng thực thiếu tiền, nhưng đối bằng hữu từ trước đến nay đều luôn hào
phóng. Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi không nói gì, nhưng đều ghi tạc trong
lòng, hai người tranh nhau muốn đưa Ôn Hướng Dương về nhà.
Ôn
Hướng Dương mới không dám để hai người đưa về, cô tìm lấy cái cớ, chính
mình chuồn êm. Ngồi trên xe buýt quay về biệt thự, cô thở dài nhẹ nhõm
một hơi, vì thu hoạch hôm nay cảm thấy cao hứng, di động của cô liền
vang lên, cô lấy điện thoại cầm tay ra thì thấy người gọi là: Mộ vương
bát đản.