Vào lúc chỉ còn ba phút là đến thời hạn nửa tiếng, Ôn Hướng Dương chạy
tới nhà xưởng bỏ hoang, âm thanh ma xát kịch liệt trên mặt đất, để lại
một đoạn dấu vết thật dài, Ôn Hướng Dương cầm di động, nhảy xuống xe,
hướng về nhà xưởng bỏ hoang chạy đến.
“A, thật ngại quá, cô đến
muộn một giây đồng hồ.” Ôn Hướng Dương mới vừa mới tiến vào nhà xưởng,
thanh âm của Trần Vân Hi liền vang lên trong khoing gian trống trải,
cùng với thanh âm của Trần Vân Hi còn kèm theo một thanh âm vang dội.
Ôn Hướng Dương nghe tiếng như vậy, trong lòng nhảy dựng, theo tiếng động
nhìn lại, liền thấy trong không gian nhà xưởng tối tăm, chỗ đèn sáng duy nhất chiếu vào một băng ghế hình vuông, lúc này Nghiêm Hân đang bị trói gô vào trên băng ghế.
Vừa rồi là tiếng của bàn tay, đến từ chính cái tát Trần Vân Hi đánh Nghiêm Hân.
Đáng chết! Dám đánh Tiểu Hân?!
Ôn Hướng Dương nắm chặt đôi tay, đứng tại chỗ, thân thể phẫn nộ đến phát run.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn chằm chằm Trần Vân Hi, gằn từng chữ: “Mục tiêu của các người là tôi, mau thả Tiểu Hân ra!”
“Thả ra?” Trần Vân Hi cười lạnh một tiếng, từ bên cạnh cầm một cây đao, từng chút một động dao dọc theo khuân mặt Nghiêm Hân, còn rất thú vị nói:
“Muốn tôi thả cô ta cũng được, cô quỳ trên mặt đất bò lại đây đi.”
Nghiêm Hân bị trói ở trên ghế nghe được lời này của Trần Vân Hi, vốn là lúc cô bị đánh cũng không khóc, lúc này lại không ngăn được từng giọt nước mắt rơi xuống. Đều là tại cô không tốt, cô như thế nào lại ngốc đến nỗi tin tưởng Hướng Dương bị bọn họ bắt cóc? Đều là cô sai, bằng không Hướng
Dương căn bản là sẽ không tới đây.
Trên người Hướng Dương còn có thương tích, đều là bởi vì cô, sự tình mới có thể biến thành như vậy.
Ôn Hướng Dương nhìn chằm chằm con dao kia của Trần Vân Hi đang ở trên mặt Nghiêm Hân chậm rãi di chuyển, từ từ quỳ xuống.
Cô co được dãn được, vì để giảm bớt sự cảnh giác của Trần Vân Hi, bảo vệ
Tiểu Hân an toàn, quỳ xuống thì có làm sao? Cô biết Trần Vân Hi sẽ không thả người, việc duy nhất bây giờ cô có thể làm chính là tự cứu lấy
mình.
Lây hiểu biết của cô đối với Trần Vân Hi, người phụ nữ này
nhìn thì có vẻ có đầu óc, nhưng nhược điểm trí mạng của Trần Vân Hi, đó
chính là cô ta rất keo kiệt, cô ta luôn luyến tiếc tiêu tiền, cô ta căn
bản tiếc tiền thuê người, cũng tiếc tiền hạ vốn gốc, cho nên, chuyện này hẳn là Trần Vân Hi nhất thời nảy lòng tham, từ cuộc gọi vừa rồi suy
đoán, Lâm Hạo hẳn là cũng ở chỗ này.
Cho nên, nơi này chỉ có hai người Trần Vân Hi cùng Lâm Hạo.
Cho nên, chỉ cần bắt Trần Vân Hi, cô liền có khả năng lợi dụng Trần Vân Hi uy hiếp Lâm Hạo thả các cô đi.
Trần Vân Hi thấy Ôn Hướng Dương quỳ xuống, trên mặt cô ta lộ ra vẻ tươi cười đắc ý mà kiêu ngạo.
“Ôn Hướng Dương, cô ở trường học không phải rất kiêu ngạo, rất thanh cao,
rất khinh thường tôi sao? Hiện tại chẳng phải còn phải quỳ ở dưới chân
tôi dập đầu nhận sai sao, ha ha ha ha ha.”
Những năm đại học kia, mặc dù bắt đầu là Trần Vân Hi bám theo cô cùng Nghiêm Hân, nhưng cô với Nghiêm Hân cũng không có cảm thấy Trần Vân Hi đẳng cấp thấp hơn mình,
thậm chí lúc đầu, các cô với Trần Vân Hi thực sự khá hoà hợp.
Đáng tiếc chính là, Trần Vân Hi từ lúc bắt đầu vốn không nghĩ tới muốn cùng
các cô làm bạn. Trong đầu đều là thành kiến cùng ghen ghét đối với các
cô, căn bản không có khả năng cùng các cô trở thành bạn bè.
Ôn Hướng Dương nhìn sắc mặt tùy ý cười nhạo của Trần Văn Hiên, cô đi từng bước một tới gần Trần Vân Hi.
Tới gần một chút, gần chút nữa một chút nữa, chỉ cần cô có cơ hội đoạt được con dao trên tay Trần Vân Hi, cô liền có thể đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.
Nhưng mà, lúc khoảng cách của Ôn Hướng Dương
với Trần Vân Hi chỉ còn lại không đến năm mét, Trần Vân Hi hướng về góc
tối kêu một tiếng, dùng một loại thanh âm cực độ vặn vẹo điên cuồng nói: “Ông xã, anh không phải luôn nói, anh vô cùng chán ghét người phụ nữ
này ở trước mặt anh làm ra bộ dáng thanh cao lãnh ngạo? Hôm nay, em đem
cô ta giao cho anh, anh muốn đối xử với cô ta như thế nào, em đều không
có ý kiến.”