Cô cảm thấy khó chịu nên định nằm lên gối để nghỉ ngơi, người ở bên
ngoài chắc là sẽ không nghe được, ngay sau đó, cô lại nghe được “Phanh
——” một tiếng vang lớn, làm cho cô sợ tới mức phải trực tiếp từ trên
giường ngồi dậy.
Vì con sâu ngủ của cô đang tới mà lại bị người
ta làm giật mình thức dậy nên cô cực kì bất mãn đi vềphía cửa oán giận
nói, “Là ai, ai ở ngoài đó?”
“Hướng Dương, cậu làm mình sợ muốn
chết, mình còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì đó! Tối hôm qua mình
nghe được chuyện của cậu, lập tức đi tìm anh mình giúp đỡ, nhưng sau khi mình và anh tới quán bar kiếm cậu, thì đã không thấy tăm hơi của cậu
đâu! Cậu rốt cuộc đã đi đâu vậy chứ!” Ôn Hướng Dương lim dim, vừa mới mở cửa ra thì cả người đã bị ôm chặt lấy.
Cô xoa xoa đôi mắt, liền
nhìn thấy người bạn tốt của mình là Nghiêm Hân đang ôm chặt lấy mình,
còn anh trai của Nghiêm Hân —— Nghiêm Khắc thì khuôn mặt vốn tuấn tú
nhưng bây giờ lại nhiễm một tầng sương lạnh, trong mắt hình như là có
một tia giận dữ.
“Tớ vẫn luôn ở đây mà.” Ôn Hướng Dương tránh đi
tầm mắt của Nghiêm Khắc, nhìn Nghiêm Hân cười nói, “Cậu cũng biết đấy,
nếu như tớ mà đã uống rượu thì sẽ say đến phát điên luôm mà.”
“A Hân, em hãy đi ra ngoài một chút đi.”
“Anh?” Nghiêm Hân nhìn Nghiêm Khắc đang kiềm chế lửa giận, tiếng nói trầm
thấp, lo lắng nhìn về phía Ôn Hướng Dương một cái, vỗ vỗ bả vai của Ôn
Hướng Dương, an ủi nói, “Hướng Dương, chuyện của cậu, mình đã nói với
anh của mình rồi, cậu yên tâm, anh mình chắc chắn sẽ giúp được cho cậu.”
Ôn Hướng Dương mỉm cười, nhìn Nghiêm Hân phất phất tay, tầm mắt dừng lại ở trên người Nghiêm Khắc, cười tủm tỉm nói, “Khanh khách, sao khuôn mặt
của anh lại đen đến như vậy?”
Cô với Nghiêm Khắc, Nghiêm Hân từ
nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mỗi lần cô gây ra họa, Nghiêm Khắc đều chỉnh
đốn cô một phen rồi sau đó lại giúp cô dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng mà sau
này anh chắc chắn là sẽ có người để kết hôn nên cô không thể ỷ lại vào
anh suốt cuộc đời được.
“Hướng Dương, về sau đừng có tới những
chỗ không tốt như vậy nữa. Chuyện của em, anh sẽ giúp em xử lý.” Nghiêm
Khắc mặc dù vẫn còn nỗi giận nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng
nói.
“Khanh khách, chuyện của em, em sẽ tự mình xử lý. Em cũng đâu còn là một đứa trẻ, thậm chí em còn lớn hơn A Hân vài tháng đó.”
“Hướng Dương, dạo gần đây em đều xa cách anh, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
“A?” Ôn Hướng Dương sau khi kinh ngạc một tiếng, vội vàng phủ nhận nói, “Khanh khách, không có, tuyệt đối không có, em thề đó!”
“Không có thì tốt, em nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện còn lại cứ giao cho
anh.” Nghiêm Khắc nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, tây trang phẳng phiu, thân hình thon dài thẳng tắp dần dần biến mất ở trước mặt Ôn
Hướng Dương.
“Khanh khách.” Ôn Hướng Dương muốn gọi Nghiêm Khắc
lại, định nói là chỉ cần cô làm cho cha cô với lão già kia tách ra thì
chuyện này sẽ có thể giải quyết, căn bản không cần làm phiền Nghiêm
Khắc, chuyện này dù lớn dù nhỏ, cô vẫn không muốn Nghiêm Khắc phải chịu
tổn thương hay đắc tội với người khác.
Nghiêm Khắc nghe được
thanh âm, bước chân dừng lại, xoay người, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm
vào Ôn Hướng Dương, làm Ôn Hướng Dương phải đem tất cả lời nói nuốt
xuống.
Nghiêm Hân cùng Nghiêm Khắc đều đi rồi.
Ôn Hướng
Dương đứng ở cửa, đứng trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới, việc cấp bách bây giờ là phải đem hình ảnh phát ra, sau khi phát ra rồi thì chuyện
này sẽ không cần phải làm phiền đến Nghiêm Khắc nữa.
Ôn Hướng
Dương nghĩ vậy, xoay người muốn đóng cửa để vào nhà lấy di động, nhưng
cửa chỉ vừa mới đóng một nửa thì đã bị một bàn tay chặn lại.
Ôn
Hướng Dương cảm thấy kỳ lạ đưa tay lên sờ cằm, ngay sau đó, cửa đã đã bị một người thô bạo đạp ra, thấy rõ người ở trước cửa, Ôn Hướng Dương
giật mình nói, “Soái ca, tại sao lại là anh? Sao anh lại tìm được nhà
tôi? Chúng ta không phải đã thanh toán tiền một cách sòng phẳng rồi
sao?”