“Mộ tổng, điều này……”
“Đúng lúc, ở nơi đây tôi có quen một bác
sĩ, chuyên gia về lĩnh vực này vừa vặn trúng ngay bệnh tình mà em trai
Hướng Dương đang mắc phải, hôm nay ông cùng với trợ lý Trương cấp tốc
làm thủ tục để Hướng Dương chuyển viện cho cậu ta”.
Lời nói khẳng định ra lệnh vang lên trước mặt Ôn Lợi Thịnh bắt buộc ông ta không được phép từ chối
Mọi lời cự tuyệt đều không thể bật thành lời khiến Ôn Lợi Thịnh đứng ngây tại chỗ…
“Mộ tổng, điều này……”
“Nếu như ông còn muốn cùng tôi nói về hạng mục lần này, liền ngay lập tức ở
tại đây 5 giờ chiều hôm nay, đều phải đem sự việc xử lý xong. Còn nữa,
nếu không, cho dù ông có là cha của Hướng Dương, thì cũng đừng mong tôi
sẽ để loại người làm việc không nâng cao hiệu suất không có kết quả trở
thành đối tác.”
Mộ Lăng Khiêm ném ra một lời nói như vậy, Ôn Lợi
Thịnh liền cảm thấy bao nhiêu con đường sống trong tay phút chốc đều bị
phá hủy.
Ôn Hướng Dương đứng bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, ở tại nơi
này chứng kiến Mộ Lăng Khiêm chỉ cần vài ba câu nói liền có thể phá hỏng thủ đoạn của Ôn Lợi Thịnh, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác yên
tâm, Một tia sùng bái hiện lên trong ánh mắt của cô.
Cũng chính
là vì đem Ôn Thiệu Kiệt ra để ép buộc Ôn Hướng Dương giúp ông từ trong
tay Mộ Lăng Khiêm bắt lấy hạng mục hợp tác lần này nên giờ Ôn Lợi Thịnh
không hình dung nổi mình phải làm gì tiếp theo.
Giờ Mộ Lăng Khiêm đã tự mình mở miệng, đưa ra yêu cầu, ông phải làm tốt thủ tục chuyển
viện của Ôn Thiệu Kiệt, mới tính đến chuyện có tiếp tục hợp tác với ông
hay không?
“Trợ lý Trương, vào đây.”
Căn bản Mộ Lăng Khiêm sẽ không cho Ôn Lợi Thịnh có thời gian, liền cầm lấy điện thoại đem Trợ lý Trương gọi vào, Trợ lý Trương nhanh chóng gõ cửa đi vào, “, Mộ Tổng, cậu tìm tôi.”
“Cậu hiện tại đi cùng Ôn tổng xử lý thủ tục chuyển
viện.” Mộ Lăng Khiêm nói đến đây, nhìn phía Ôn Hướng Dương, hỏi thăm,
“Quyết định nên dùng bác sĩ nào tốt nhất chưa?”
Ôn Hướng Dương
thấy Mộ Lăng Khiêm cùng chính mình nói chuyện, Cô hồi hộp lắp bắp trả
lời Mộ Lăng Khiêm “Việc này, em cảm thấy đều thật tốt, liền…liền…” đang
suy nghĩ sẽ nói mọi việc tùy anh lo liệu, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã
nghe âm thanh khàn khàn mang hương vị quyến rũ lên tiếng.
“Vậy
tiến hành thủ tục chuyển đến bệnh viện Hoa Úc đi. Trợ lý Trương, cậu cho người đi tìm những chuyên gia bậc nhất có bao nhiêu đều đem tới hết
bệnh viện. Mặc khác, cậu nói Diệp Ảnh hiện tại liền đi cả nước tìm tin
tức số người có tủy phù hợp. Có tin tức, lập tức báo cho tôi.”
“Vâng,.” Trợ lý Trương hô to âm thanh, nhìn phía Ôn Lợi Thịnh nói, “Ôn tổng, mời.”
Sau khi nghe Mộ Lăng Thiên phân phó trợ lý Trương, cho dù đã suy nghĩ nhiều ngày có sẵn ý nghĩ trong đầu nhưng vào lúc này đây Ôn Lợi Thịnh cũng
phải cố gắng mà nuốt nghẹn bụng tức này xuống
Tầm mắt ông dừng
lại trên người Mộ Lăng Khiêm, dưới tình huống này Mộ Lăng Khiêm rõ ràng
đang cưỡng ép ông, ông đều chỉ có thể cười làm lành. Nhìn thấy Ôn Hướng
Dương bên cạnh Mộ Lăng Khiêm, Ôn Lợi Thịnh trong lòng bực bội, nhưng chỉ có thể rời đi theo trợ lý Trương.
Mộ Lăng Khiêm nói chuyện với
tốc độ quá nhanh, truyền đạt mệnh lệnh quá nhiều, thế cho nên sau khi Ôn Lợi Thịnh rời khỏi văn phòng, mãi đến một lúc sau, Ôn Hướng Dương vẫn
chưa hết ngốc.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương lúc này đang
ngây ngốc đứng ở một bên, nghĩ chút nào cũng không giống như như người
vừa rồi cùng Ôn Nhã và Ôn Lợi Thịnh đấu khí là cùng một người, Mộ Lăng
Khiêm đảo quanh con ngươi trên mắt, đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương,
nâng cằm nàng nói, “Lần thứ hai, Ôn Hướng Dương, em nhớ kỹ cho tôi, tôi
không thích bị người khác lợi dụng, nếu có lần sau, tôi sẽ không giúp
em.”
Hình ảnh phản chiếu bóng dáng Mộ Lăng Khiêm trong con mắt
đen nhánh của Ôn Hướng Dương là một Mộ Lăng Khiêm có vẻ bề ngoài mặt
tuấn tú, nghĩ đến chuyện vừa rồi vừa rồi, cô gật đầu ngoan ngoãn, ánh
mắt mang chút cảm kích nhìn Mộ Lăng Khiêm nói, “Mộ tổng, vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”
Lời nói của Ôn Hướng Dương làm Mộ Lăng Khiêm nhíu mày.
Nhưng nhanh chóng qua đi, tay hắn liền bỏ ra khỏi cằm của Ôn Hướng Dương,
ngồi trở lại trên ghế. Ôn Hướng Dương đứng ở tại chỗ, có chút không hiểu ý tứ của Mộ lăng Khiêm.
Chỉ là, Mộ Lăng Khiêm không để ý tới cô, cô cũng chỉ có thể chính mình tìm việc để làm. Ở văn phòng nhàm chán
đại khái nửa giờ, cô cũng không dám đi tìm một chỗ để ngồi xuống,không
biết phải làm thế nào, đúng lúc này, tiếng chuông di động của cô tiếng
chuông vang lên.