Tần Toa nghe được những lời nói của Ôn Hướng Dương, đầu tiên là sửng
sốt, ngay sau đó cười lớn ngay trước mặt Ôn Hướng Dương, ở trên mặt cô
hôn một cái thật kêu, “Bởi vì chị thích nữ nhân a.”
Ôn Hướng Dương, “……”
Tần Toa thấy Ôn Hướng Dương bị chính mình dọa sợ, Tần Toa khôi phục đứng
đắn, còn “Ân” một tiếng, sờ sờ cằm nói, “Mộ đại thiếu gia người này thế
nào? Tính tình kém cỏi, âm tình bất định, EQ càng là thấp đáng sợ. Nhưng chỉ cần không tuân theo quy định của hắn, chạm đến giới hạn của hắn,
hắn sẽ không đối tốt với ngươi.”
“Kỳ thật, hôm nay là hắn kêu chị tới. Hắn sợ em nhàm chán, sợ em chạy loạn, lại sợ em bị đói. Nhưng hắn
là người nhân duyên không tốt, trừ bỏ chị ra, liền tìm không đến bất kì
nữ nhân nào khác. Này không? Liền tìm tới chị. Em nói xem, người này có
phải là không phải EQ thấp không? Chị thế nào cũng là bạn gái cũ của hắn a, hắn cư nhiên kêu chị tới bồi em – người yêu hiện tại của hắn……” Tần
Toa nói đến chỗ này, một bộ bùn nhão trét không lên tường biểu tình ghét bỏ nói, “Chậc chậc chậc.”
Nói đến chỗ này, Tàn Toa lại lần nữa
nhìn phía Ôn Hướng Dương, nhéo khuôn mặt Ôn Hướng Dương, cười nói, “Cũng may chúng ta là tiểu đáng thương tâm địa tốt, sẽ không hiểu lầm.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, trên mặt có chút xấu hổ, không phải cô sẽ không hiểu lầm, mà là quan hệ giữa cô và Mộ Lăng Khiêm, căn bản là
không tới lượt cô hiểu lầm. Tần Toa nhìn thấy biểu tình trên mặt Ôn
Hướng Dương, đáy mắt không khỏi hiện lên một mặt nghiền ngẫm, xem ra có
một số việc, so với suy đoán của mình còn phải có ý tứ khác. Tần Toa nói chuyện với Ôn Hướng Dương đến khi Mộ Lăng Khiêm trở về, Ôn Hướng Dương
nhìn cô, bộ dáng lưu luyến, cô vốn đang tưởng sẽ ở lại trong chốc lát,
nhưng Mộ Lăng Khiêm quét về phía cô cái loại ánh mắt lãnh lệ thực sự làm cô không dám ở lâu.
Mộ Lăng Khiêm trở về không đến mười phút,
Tần Toa liền cùng hai người phất tay từ biệt, rời khỏi biệt thự. Tần Toa vừa đi, biệt thự chỉ còn lại hai người Ôn Hướng Dương cùng Mộ Lăng
Khiêm. Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương an tĩnh ngồi ở trên sô pha, hắn đi lên trước, duỗi tay xem xét cái trán của cô.
Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm mang theo bàn tay lạnh lẽo ôn nhu thăm hỏi vết thương thân
thể hơi hơi cứng đờ, Mộ Lăng Khiêm đã thu hồi tay, không lạnh không đạm
hỏi câu, “Thuốc đều đã uống rồi sao?”
Ôn Hướng Dương căn bản
không uống thuốc, nhưng đối với ánh mắt Mộ Lăng Khiêm sâu không thấy
đáy, cô theo bản năng gật gật đầu, nói dối nói, “Đã dùng qua.”
“Ân.” Mộ Lăng Khiêm đứng lên, hướng phòng bếp đi đến.
Ôn Hướng Dương thấy thế, cô vội vàng đứng lên, chạy tới phía trước Mộ Lăng Khiêm, ngăn cản Mộ Lăng Khiêm nói, “Mộ thiếu, anh muốn ăn cái gì? Tôi
làm cho, tôi buổi chiều đã học một chút tay nghề nấu ăn của Toa Toa tỷ.”
Lúc cô bệnh đầu óc không rõ ràng lắm, đếu là ăn vài món mà Mộ Lăng Khiêm
làm, hiện giờ bệnh của cô đã tốt hơn, anh lại làm tiếp tục nấu, cô thật
đúng là ngượng ngùng. Ôn Hướng Dương chạy đến phòng bếp lăn lộn hơn nửa
giờ, đem toàn bộ những thứ học được trong buổi chiều từ Tần Toa, làm ra
vài món ăn mang lên cho Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm ăn, nhưng
cũng không tỏ vẻ gì. Giống như lúc trước, anh chỉ ăn một chút, liền
buông xuống chén đũa. Chỉ là lần này không có trên quay người lên lầu,
mà là nhìn phía Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương nguyên bản vẫn luôn ở
nhìn lén biểu tình của Mộ Lăng Khiêm, chờ Mộ Lăng Khiêm phản ứng, kết
quả chính là, liền cùng tầm mắt Mộ Lăng Khiêm vừa vặn đụng phải. Ánh mắt kia đen nhánh giống như bầu trời đêm lộng lẫy, làm Ôn Hướng Dương tâm
như con nai chạy loạn một trận, cô vội vàng cúi đầu.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương né tránh như vậy, dường như là sợ hãi anh, khóe miệng anh nhấp thành một cái thẳng tắp.