Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 29: Chương 29: 1




Ở Tu Chân giới thì lễ hợp tịch được xem là một sự kiện rất lớn. Đặc biệt là lễ hợp tịch lần này ở Xích Dương Tông, bắt đầu đi lên từ Đăng Thang Mây đã thấy hai dãy đèn lồng đỏ trải dài đến tận cửa Xích Dương Tông đủ để thấy sự long trọng của lễ hợp tịch này.

Các tông môn lớn đã đến từ sớm, vừa đúng giờ, Ngọc Cảnh đã mời các vị khách quý vào chính điện để chuẩn bị dự lễ.

Hôm nay Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm cũng thay đổi một bộ quần áo mới, hai người ngồi ở thượng vị, Giang Vân Lê vẫn trưng ra cái mặt than quen thuộc, thậm chí còn có chút nhăn mày.

“Chuyện của hai người chúng nó đã được quyết định từ lâu, tính tình của con trai mà Vân Lê còn không biết sao? Tại sao bây giờ vẫn còn cáu kỉnh vậy.” Giang Hiển Chiêm mỉm cười, gật đầu chào với các vị khách quý, quay đầu lại thấy Giang Vân Lê vẫn còn vẻ không vui liền lôi kéo ống tay áo của hắn nói.

“Ta không có không vui, ta rất vui!” Giang Vân Lê giống như muốn chứng minh lời nói của mình, cố gắng nhếch khóe miệng lên nhưng lại làm mặt hắn càng thêm kì cục. Đúng lúc có một trưởng lão của tông môn nhỏ đang chúc mừng hắn, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Vân Lê lúc này còn hoảng hốt cho rằng mình đã làm sai chỗ nào đó.

“Được rồi, lão phụ thân. Có phải là đang gã con gái đâu cơ chứ!” Giang Hiển Chiêm nhân lúc mọi người xung quanh không để ý, hôn trộm một cái lên mặt Giang Vân Lê, dỗ dành nói, “Quá lắm thì tính như là Yến tiểu tử kia ở rễ thôi.”

Ừm…… ửm? Giang Vân Lê lập tức nhìn về phía Giang Hiển Chiêm, trừng lớn đôi mắt, thấy hình như một người cha khác của con trai hắn không nhận ra vấn đề, hắn lại ngứa tay muốn đập cho một cái.

“Sư phụ, đây là hồn khí mà lát nữa thiếu tông chủ và Yến sư đệ sẽ sử dụng trong lễ hợp tịch, Mạnh trưởng lão bảo ta đưa qua cho ngài xem thử.” Ngọc Dao bưng một cái mâm có vải đỏ che lại.

Giang Hiển Chiêm xốc vải đỏ, cầm hai cái hồn khí lên, dùng thần thức tra xét một chút, sau đó bỏ lại xuống mâm, đắp vải đỏ lên lần nữa. “Không có vấn đề gì, tay nghề của Mạnh Dĩnh rất tốt.”

“Sư phụ, trưởng lão, giờ lành đã tới, khách khứa đều ngồi vào vị trí hết rồi.” Ngọc Cảnh sắp xếp chỗ ngồi xong, đi tới báo với Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm.

“Vậy thì tấu nhạc đi.” Giang Vân Lê giống như đã chấp nhận số phận, phất tay dặn dò.

Ngọc Cảnh vâng lời, lui ra, ra hiệu về phía dàn nhạc, sau đó tiếng nhạc du dương liền vang lên, quanh quẩn trong đại điện.

Khách khứa đều ngồi vào vị trí của mình, cái bàn thấp trước mặt họ đã được sẵn linh tửu và thức ăn được phối hợp cẩn thận về lượng linh lực sẽ không làm người ăn thấy khó chịu. Bàn tiệc này tính sơ sơ cũng phải mất gần cả vạn linh thạch, mà ở đây lại có nhiều bàn như vậy, trước kia khi ở Tân Tú thiên kiêu, Xích Dương Tông đã thể hiện ra sự giàu có của mình, bây giờ điều này càng được chứng minh.

Đổi một cách nói khác, Xích Dương Tông tổ chức một buổi lễ long trọng như vậy chắc là để thể hiện địa vị cũng như sự tôn trọng đối với vị đạo lữ kia của thiếu tông chủ. Bây giờ ai cũng cực kỳ hâm mộ vị đạo lữ này.

Lúc này ở cửa chính điện có hai người đang nắm tay đi vào. Giang An Lan mặc hỉ phục đỏ rất giống với những gì mà Yến Trì suy nghĩ. Cậu không còn vẻ lạnh lùng, xa cách của kiếm tu như ngày xưa mà thay vào đó là cảm giác ấm áp và gần gũi. Cho dù trên mặt cậu không có vẻ gì đặc biệt nhưng chỉ cần cậu nhìn vào người bên cạnh thì ánh mắt sẽ tự động mềm mại và ôn nhu.

Nhưng làm người khác bất ngờ thì phải nói đến Yến Trì. Những người chưa từng gặp Yến Trì luôn nghĩ rốt cuộc là vị đạo lữ trong truyền thuyết này đẹp đến thế nào? Nay được gặp qua Yến Trì mọi người chỉ biết cảm thán, thì ra có người có thể đẹp đến như vậy.

Mỹ nhân là một từ mà trước giờ chỉ dành cho phụ nữ nhưng Yến Trì thật sự xứng đáng với chữ “mỹ nhân” này. Hỉ phục của y cùng kiểu dáng với Giang An Lan nhưng chi tiết lại có chút không giống nhau. Y mặc hỷ phục nhìn cực kỳ xinh đẹp nhưng lại không thiếu vẻ nam tính, kết hợp thêm áo khoác ngoài càng khiến y nhìn thêm nghiêng nước nghiêng thành.

Hoa văn ngọn lửa giữa trán y càng thêm rực rỡ, mặt mày tinh tế, đẹp như tạc tượng. Y chỉ nở một nụ cười nhẹ cũng đủ hớp hồn người xem. Mọi người chỉ biết xuýt xoa khen đẹp, bỗng nhiên họ có chút có thể hiểu được sự cưng chiều quá mức của thiếu tông chủ Xích Dương Tông dành cho đạo lữ của mình. Một mỹ nhân như vậy, vì để chọc y cười thì đốt lửa giễu chư hầu cũng là một điều dễ hiểu.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Yến Trì và Giang An Lan đi tới trước mặt Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm.

“Phụ thân, cha.” Giang An Lan hành lễ với hai vị trưởng bối. Giọng nói của cậu khiến hai người đều cảm nhận được niềm vui trong đó.

“Hai đứa tình đầu ý hợp, bây giờ lập khế ước đạo lữ. Hy vọng sau này hai đứa đồng tâm hiệp lực, hai người đồng lòng, song tu hợp tịch, nắm tay cùng nhau tìm kiếm con đường thành tiên.” Giang Vân Lê hừ lạnh một tiếng không nói gì, Giang Hiển Chiêm kéo hắn một cái, thay hắn dặn dò.

Một bên khác, Ngọc Dao bưng hồn khí đi tới trước mặt hai người, Giang An Lan xốc vải đỏ lên, cầm lấy hai cái hồn khí.

Giang An Lan quay mặt sang nhìn Yến Trì, có chút chờ mong, có chút hồi hộp nhưng cực kỳ trịnh trọng nói: “Cùng quân thề ước, sống chết có nhau.”

Yến Trì nhìn hồn khí hợp tịch trong tay Giang An Lan. Đây là hồn khí sẽ dùng trong lễ hợp tịch, nó giống như một thứ khóa chặt linh hồn của cả hai lại với nhau, từ nay về sau linh hồn của hai người gắn bó, tâm ý tương thông. Dựa vào hồn khí có thể cảm nhận được linh hồn của đạo lữ, làm cho linh hồn của hai người càng thêm hòa hợp cũng có lợi cho việc song tu về sau.

“Sống chết có nhau sao?” Yến Trì lại nhìn về phía Giang An Lan. Kiếp trước, chưa bao giờ y nghĩ tới ngày sẽ có mối quan hệ gọi là đạo lữ với một người. Thân duyên của y cực kỳ nông cạn, cha y có thể tặng y cho người khác, y cũng không tin vào thứ gọi là tình nghĩa giữa con người.

Kiếp trước y cực kì lãnh đạm, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện xấu gì cũng từng làm, dạng người nào cũng đã từng giết qua. Bất kỳ thứ gì cản đường y đều sẽ bị y giải quyết sạch sẽ. Nhưng hôm nay, đối mặt với Tiểu Kiếm Tu đã theo đuổi y cả hai kiếp, Yến Trì đã xác định được lòng mình, y đã có chút mong chờ với Giang An Lan.

Có lẽ bắt đầu từ kiếp trước, y đã xem Giang An Lan là “thứ” của mình, cho nên khi vừa trọng sinh, vừa nhìn thấy Giang An Lan y đã quyết định sẽ đi theo cậu.

Yến Trì vươn tay, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay. Y nhìn qua, ý bảo Giang An Lan đeo hồn khí lên cho y. Cùng sống chết có nhau với Giang An Lan, có lẽ không tệ nhỉ.

Giang An Lan nhìn Yến Trì chủ động vươn tay, đôi mắt cậu liền lập tức sáng lên. Trên mặt cậu không thể giấu được sự sung sướng, thế nên khi tay cậu cầm hồn khí cũng không nhịn được mà run nhè nhẹ.

Cậu nhẹ nhàng đeo hồn khí lên cổ tay Yến Trì, lại lập tức lấy một cái khác đeo lên cổ tay mình. Ngay sau khi hai cái hồn khí được đeo lên, Yến Trì rõ ràng cảm nhận được một cảm xúc không phải của mình, kích động, vui vẻ, giống như có cả tiếng tim đập kịch liệt, từng tiếng từng tiếng làm y cũng vui lây.

Thấy hai người đeo hồn khí xong, Giang Hiển Chiêm lại lấy một tờ giấy từ trên cái mâm mà Ngọc Phong đang bưng. Hắn dùng linh lực đưa tờ giấy đến trước mặt hai người: “Đây là khế ước hợp tịch, sau khi kí tên thì từ đây về sau các con chính là đạo lữ.”

Giang An Lan gật đầu, Ngọc Dao vội đưa bút qua, cậu nhanh chóng viết xong ba chữ “Giang An Lan”. Cậu đem bút trong tay đưa cho Yến Trì, tràn đầy mong chờ nhìn y: “A Trì……”

Yến Trì có chút muốn cười, mình cũng đã đeo hồn khí lên rồi vậy mà người này còn sợ y chạy mất sao. Y nhận bút, chuẩn bị ký tên, lại bị một tiếng nói bất ngờ cản lại. Mà Giang An Lan sau khi nghe tiếng này cũng biến sắc, làm Yến Trì có chút tò mò, việc gì có thể làm Giang An Lan phản ứng như vậy, tiếng nói này là của ai.

“Buổi lễ lớn như vậy mà đại ca nhốt ta lại, không cho ta tham dự có phải là hơi quá đáng không!” Có một người phụ nữ đang chậm rãi đi vào. Bên cạnh nàng là Cố Thập Thất, như vậy thì thân phận của người phụ nữ này đã quá rõ ràng, đây chắc chắn là lục tiểu thư của Cố gia.

“Làm sao mà ngươi thoát được? Tùy An đâu? Ngươi đã làm gì nó?” Khi Cố Nghê Lâm nhìn thấy nàng liền nhíu mày. Trước khi hắn ra ngoài đã cố ý dặn dò Cố Tùy An canh chừng nàng, không được để nàng trốn thoát, vậy mà không ngờ người này vẫn thoát ra được và tới đây.

“Đại ca đang lo lắng cho cháu đích tôn của mình sao? Yên tâm, dù gì nó cũng xem như là cháu trai của ta, ta chỉ dặn Cố Thập Thất đánh nó hôn mê thôi, không sao đâu.” Khi mọi người nhìn thấy nàng, đã có một số trưởng lão nhớ lại, nhiều năm về trước, Cố gia từng có một vị đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, người đó là lục tiểu thư của Cố gia.

Nhưng mà sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, lục tiểu thư bỗng nhiên mất tích rồi lâu dần thì ký ức về nàng cũng phai nhạt trong tâm trí mọi người.

Nhưng mà bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Cố gia không muốn để lục tiểu thư tới tham dự lễ? Rồi tại sao vị lục tiểu thư này nhất định phải tới tham dự.

“Cút về mau!” Cố Nghê Lâm không thèm nói nhảm với nàng. Ở trong mắt hắn thì đứa em gái này đã bị điên rồi.

“Tại sao?” Cố Phán Tình không để ý đến lời nói của Cố Nghê Lâm, nàng nhìn về phía Yến Trì đang đứng trên đài cao, giống như đang xác định một cái gì đó, nàng nở một nụ cười thoải mái: “Người mẹ như ta đến tham gia lễ hợp tịch của con trai mình thì có gì sai chứ?”

Lời nói của Cố Phán Tình làm mọi người xôn xao, hôm nay là lễ hợp tịch của hai người, một người là thiếu tông chủ của Xích Dương Tông, chắc chắn là con ruột của Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm. Năm đó chuyện Xích Dương Kiếm tôn nghịch thiên, cãi mệnh để sinh con đã cực kỳ nổi tiếng. Như vậy thì đứa con trai mà Cố Phán Tình nói đến chỉ có thể là vị đạo lữ kia.

Vậy Yến Trì thật sự là con cháu của Cố gia sao? Nếu như chuyện này là thật, vậy chẳng phải đây là cuộc liên hôn giữa Xích Dương Tông và Cố gia sao? Mọi người cẩn thận đánh giá Yến Trì và Cố Phán Tình, vậy mới nhận ra hai người này đúng là rất giống nhau, cả hai đều là tuyệt sắc giai nhân. Cố gia chủ nãy giờ vẫn chưa phản đối thì chuyện này chắc có tám chín phần là thật rồi.

“Ngươi nói ngươi là ai?” Yến Trì đẩy Giang An Lan vẫn che trước người y từ nãy giờ ra, đi chậm từng bước xuống các bậc thang, đi về phía Cố Phán Tình.

Ký ức từ những ngày thơ bé lại ồ ạt ùa về, dáng vẻ của mẹ trong trí nhớ dần hiện lên rõ ràng, cũng dần trùng lên dáng vẻ của Cố Phán Tình trước mặt.

“Tiểu Trì, con còn nhớ cái vòng gỗ này không? Là chính tay con đã làm cho mẹ đó.” Cố Phán Tình lấy ra một cái vòng gỗ cũ nát, “Hai mẹ con chúng ta đã từng sống nương tựa lẫn nhau, con còn nhớ không?”

Yến Trì liếc mắt nhìn vòng gỗ, bỗng nhiên cười ra tiếng, y ngẩng đầu, biểu tình trên mặt cực kỳ vặn vẹo, làm người ta nhìn vào không rét mà run: “Nhớ chứ, sao mà không nhớ được?”

Y thả ra một tia linh lực, chuyển vòng gỗ từ chỗ Cố Phán Tình về tay mình. Y cầm vòng gỗ nhìn một cái, sau đó cọ đến phía trong của vòng gỗ, nơi đó có một chữ “Trì”, “Cái vòng tay này, ta đã chôn vào mộ của mẹ ta.”

Yến Trì nói rất chậm, giống như đang cố kiềm chế điều gì, bỗng nhiên y nhìn thẳng vào mắt Cố Phán Tình, sát ý trong mắt y làm chuông cảnh báo trong lòng nàng reo lên liên hồi: “Mẹ của ta đã chết từ lâu, nếu như ngươi là mẹ của ta, vậy tại sao người còn chưa chết đi?”

P/s: mọi thấy thấy tui chia ra thì mọi người cũng hiểu rồi đó, chương này tác giả lại vui quá mà quất cho một chương dài ơi là dài nữa rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.