Ở Xích Dương Phong, Yến Trì vẫn giống như trước đây, y nằm trên cái ghế dài ở giữa tiểu đinh thảnh thơi ăn linh quả mà Từ Từ đã rửa sạch sẽ. Từ lần “đại náo” lễ hợp tịch lần trước, vì đã sử dụng sức mạnh nên y vẫn luôn phải tịnh dưỡng đến bây giờ.
Mặc dù trên mặt y không có gì thay đổi nhưng dựa vào kinh nghiệm đã hầu hạ y nhiều năm, Từ Từ vẫn biết được chắc chắn bây giờ tâm trạng của chủ từ nhà nàng đang rất tệ. Nàng đã nghe được chuyện ở lễ hợp tịch, nàng cũng không ngờ lại xảy ra nhiều vấn đề đến như vậy. Từ từ nhìn về phía cửa của Xích Dương Phong, nhìn mãi cũng chẳng thấy bóng dáng thiếu tông chủ đâu.
Bỗng nhiên có một con bướm ngọc bay đến cạnh nàng, khi Từ Từ chạm vào nó liền biến thành ngọc giản, Từ Từ nhanh chóng đọc lướt qua nội dung của ngọc giản sau đó cất nó đi.
Yến Trì thấy được chuyện này, y liếc Từ Từ một cái, nàng liền vội vàng khai báo, “Là về việc đưa linh quả đến Xích Dương Phong.”
Yến Trì hơi khựng lại một chút, sau đó nhướng mày bảo Từ Từ tiếp tục nói, “Thiếu tông chủ sai người đưa tới linh quả tươi ngon mới hái, còn tặng kèm một số đồ khác.”
Từ Từ nhìn trộm sắc mặt Yến Trì, thấy y không có vẻ tức giận, nên mới cẩn thận nói thêm một chút, “Chăc chắn là do thiếu tông quá thương nhớ ngài, mấy ngày nay cứ liên tục đưa đồ qua, giống như trước kia vậy, không có ngày nào quên cả.”
Yến Trì giống như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn linh quả trong tay, y không bảo nàng im lặng nhưng cũng chẳng thay đổi biểu cảm. Việc này cho Từ Từ thêm can đảm, “Chủ tử ngài còn giận sao sao? Từ Từ nghĩ trên đời này, người không muốn chủ tử chịu ủy khuất nhất chính là thiếu tông chủ, chuyện này chắc là thiếu tông chủ có lý do gì đó khó nói thôi.”
“Cho nên, ngươi cũng cảm thấy là do ta sai à?” Nghe đến đây, Yến Trì bắt đầu có phản ứng, y nhìn về phía Từ Từ, ánh mắt y dần tối lại, không biết là do sát ý hay do thứ gì khác.
“Không có!” Từ Từ nhanh chóng trả lời, “Tu vi của chủ tử sâu không lường được, đây là thế giới mà kẻ mạnh làm chủ, chủ tử muốn giết ai cũng được, thiếu tông chủ ngăn ngài lại chính là tội đáng muôn chết. Cho nên đây là lỗi của thiếu tông chủ, cậu ấy không nên ngăn cản ngài.”
“Cậu ấy sai? Hừ!” Yến Trì ném linh quả mới ăn được một nửa ra ngoài, sau đó ngồi dậy, “Đến bây giờ thiếu tông chủ của các ngươi còn chưa mang xác của người phụ nữ đó đến đây kìa.”
Từ Từ bị hành động của Yến Trì dọa một trận, nàng sợ Yến Trì thật sự nổi nóng thì cái mạng nhỏ của nàng cũng mất theo. Vì để ngăn cuộc chiến tranh lạnh này lại cũng như không muốn ngày nào cũng phải nhìn gương mặt cau có của chủ tử, Từ Từ đã quyết định nói giúp thiếu tông chủ một chút. Nàng biết chắc chắn chỉ có thiếu tông chủ là người duy nhất sống sót sau khi ngăn chủ tử của nàng, không cho chủ tử của nàng giết một ai đó.
“Có lẽ là do thiếu tông chủ còn đang hối hận về lỗi sai của mình, chắc thiếu tông chủ đang tự kiểm điểm đó.” Từ Từ lấy trái linh quả đỏ nhất ra, đặt trước mặt Yến Trì.
“Kiểm điểm? Ngươi nói vậy là sao?” Yến Trì nhìn trái linh quả mà Từ Từ đưa đến để lấy lòng, chợt nhớ tới gốc linh quả đỏ mà Ngọc Cảnh đưa đến Xích Dương Phong lúc trước. Bởi vì y rất thích ăn nhưng gốc linh quả này lại không sai quả cho lắm, cho nên Giang An Lan đã tìm gốc linh quả ở khắp mọi nơi, bây giờ ở Xích Dương Phong đã trồng đầy linh quả đỏ này để y muốn ăn lúc nào cũng được.
“Từ lúc kết thúc lễ hợp tịch, thiếu tông chủ đã nhốt minh trong Tư Quá Nhai, nghe nói đến bây giờ cũng chưa chịu ra.” Từ Từ thấy Yến Trì hỏi thăm, vội vàng thừa thắng xông lên, “Tư Quá Nhai có pháp trận do Thù trưởng lão thiết lập, chuyên trừng trị các đệ tử tội lỗi tày trời.”
Tư Quá Nhai thì Yến Trì đã biết, Giang An Lan đã từng giới thiệu với y, sau khi vào sẽ bị mất linh lực tạm thời và biến thành người thường, ở Tư Quá Nhai lại có tuyết quanh năm, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, cho dù là tu sĩ có cơ thể đã trải qua rèn luyện thì cũng chưa chắc có thể chịu đựng được. Giang An Lan đi vô đó làm cái gì? Y chỉ muốn giết Cố Phán Tình chứ có muốn giết Giang An Lan đâu.
“Từ Từ nghi là chắc thiếu tông chủ biết mình đã chọc ngài không vui, cho nên đã tự phạt mình vào Tư Quá Nhai chịu tội.” Lúc nào Từ Từ cũng chú ý đến vẻ mặt của Yến Trì, “Nghe nói năm xưa, Giang trưởng lão cũng bị tông chủ trước kia phạt vào Tư Quá Nhai, cứng đầu như Giang trưởng lão vậy mà còn không chịu nổi, chưa đến ba ngày đã chạy ra xin lỗi Nhậm tông chủ.”
“Cậu ấy vào lâu như vậy mà không có ai đi khuyên cậu ấy ra sao?” Yến Trì nghe Từ Từ kể liền nhíu mày. Giang An Lan làm bậy như vậy mà Giang Vân Lê không đi khuyên sao?
“Ai cũng đi khuyên hết rồi, căn bản là do thiếu tông chủ nhất quyết không chịu ra.” Từ Từ đem chuyện mà mấy ngày nay nàng nghe được kể lại hết cho Yến Trì nghe.
“Ngươi muốn ta đi khuyên cậu ấy à?” Yến Trì ngẩng đầu, nhìn mắt Từ Từ.
“Chủ tử, chuyện này... ta nào dám có ý kiến gì. Ta chỉ là người hầu mà thiếu tông chủ tìm tới để hầu hạ chủ tử, mãi mãi nghe theo sai bảo của chủ tử. Đây chỉ là chuyện mà mấy ngày nay ta nghe được, thấy chủ tử nhàm chán nên mới nói để chủ tử giải trí.” Từ từ vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
“Nếu không phải xem như kỹ năng nấu ăn của ngươi cũng được, ngươi chết rồi, tạm thời ta chưa thể tìm được ai nấu ngon bằng ngươi.” Yến Trì đứng lên, liếc mắt nhìn Từ Từ đang run rẩy như muốn quỳ xuống trước mặt y, y không thèm nhìn lại mà bước ra khỏi Xích Dương Phong.
Từ Từ chờ đến khi Yến Trì đi xa mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau này nàng chắc chắn phải chăm chỉ luyện nấu ăn. Đây là thứ duy nhất khiến nàng có thể sống sót trước mặt chủ tử. Nàng nhất định phải đòi thêm tiền công từ chỗ Giang An Lan, đầu bếp mà còn kiêm luôn người trợ giúp hòa giải như nàng thì tìm ở đâu ra chứ? Hướng mà chủ tử đi không phải Tư Quá Nhai thì còn đi đâu được chứ.
Sau rất nhiều ngày thì đây là lần đầu tiên Yến Trì rời khỏi Xích Dương Phong, y nhìn núi tuyết càng ngày càng gần trước mắt, nghĩ y đi gặp cậu ấy để làm cái gì? Lần đầu tiên mà Yến Trì cảm thấy đầu mình rối loạn như vậy, lần đầu Yến Trì cảm thấy mình không biết phải làm gì. Mà nguyên nhân của những việc này là do Giang An Lan.
Pháp trận ở Tư Quá Nhai tuyệt đối không thể xem thường, Yến Trì vừa mới bước tới Tư Quá Nhai liền cảm nhận được linh lực trong cơ thể có dừng vận chuyển trong nháy mắt. Nhưng mà dù sao Thù Nguyên Thanh cũng chỉ có tu vi ở Hóa Thần kỳ, pháp trận cũng chỉ có thể tác động lên các tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ mà thôi, linh lực trong cơ thể Yến Trì đã nhanh chóng khôi phục, không còn bị ảnh hưởng bởi pháp trận.
Yến Trì thu hơi thở của mình lại, cố tình ẩn nấp, không để cho người ở Tư Quá Nhai phát hiện. Thần thức y đi tra xét xung quanh, rất nhanh đã tìm được Giang An Lan đang ngồi xếp bằng đả tọa ở mắt trận gần đó.
Lúc này Giang An Lan đã bị lạnh đến xanh cả mặt, tóc và lông mày đã có một lớp băng mỏng, đôi môi vốn nhạt màu giờ đây cũng chuyển sang trắng bệch. Nếu không phải cậu còn thở thì chắc Yến Trì đã nghĩ cậu bị lạnh đến chết cóng rồi.
Nhiều ngày không gặp, Giang An Lan gầy đi rất nhiều. Theo lý thuyết thì người tu chân sẽ không xuất hiện tình huống này, nhưng mà bây giờ Giang An Lan lại tiều tụy thấy rõ.
“Lan Nhi.” Tiếng của Giang Hiển Chiêm vang lên. Yến Trì vừa đến thì Giang Hiển Chiêm cũng đến Tư Quá Nhai. Hắn nhìn dáng vẻ bây giờ của Giang An Lan, phất tay lấy linh thạch ở mắt trận ra.
Mắt trận vừa mất linh thạch thì pháp trận bao lấy toàn bộ Tư Quá Nhai lập tức ngừng lại. Giang An Lan cũng vì chuyện này mà mở mắt ra, nhìn về phía người tới: “Cha.”
Giang Hiển Chiêm đau lòng nhìn Giang An Lan của bây giờ, hắn vội bước nhanh về phía cậu, ngồi xổm xuống truyền linh lực cho cậu, giúp con trai mình nhanh chóng khôi phục nhiệt độ cơ thể. “Con tra tấn bản thân mình như vậy là muốn cha và phụ thân đau lòng chết sao?”
“Không phải.” Giang An Lan cản lại, không cho Giang Hiển Chiêm truyền linh lực cho cậu, “Con đã làm A Trì giận, làm y khó chịu, chỉ còn cách chịu phạt ở Tư Quá Nhai, con mới có thể dễ chịu một chút.”
“Làm y giận thì lập tức đi xin lỗi rồi lại nghĩ cách đền bù. Chứ con chịu phạt ở Tư Quá Nhai thì có ích lợi gì?” Giang Hiển Chiêm duỗi tay xoa đầu con trai, phủi tất cả tuyết đọng trên tóc cậu xuống.
“A Trì sẽ không tha thứ cho con đâu.” Giang An Lan nói xong, lại cúi đầu, từ trước đến nay chỉ cần là chuyện liên quan đến Yến Trì thì cậu sẽ bối rối, không biết giải quyết thế nào nên mới lo lắng hãi hùng đến vậy, “Không phải A Trì giận con vì cản không cho y giết người mà y giận vì con biết rõ y sẽ giận mà vẫn chọn che chở cho người phụ nữ kia.”
“Con biết rõ A Trì đã chịu nhiều ủy khuất, biết rõ nếu như A Trì biết chắc chắn phải giết nàng, nhưng con lại gạt y, không chịu nói gì, cản không cho y giết người.” Giang An Lan và Yến Trì đã sống cùng nhau gần cả trăm năm, tính tình của Yến Trì như thế nào cậu là người rõ nhất, bây giờ cậu lại làm vậy, căn bản không dám mơ tưởng đến chuyện cầu xin y tha thứ.
Phàm Nhân Giới có câu tục ngữ là “thanh quan khó xử việc nhà”, Yến Trì trải qua những việc như vậy mà không trực tiếp nổi điên lật cả Xích Dương Tông lên đã là điều may mắn rồi. Giang Hiển Chiêm thở dài trong lòng, rốt cuộc năm đó hắn đã mang đại ma đầu gì về thế này. Còn là kiểu ma đầu khiến con hắn tự nguyện thuần phục nữa chứ.
Yến Trì đứng ở một bên nghe thấy, nghĩ đến sự thống hận lúc đó của mình.
Y không biết rằng người mẹ mà y cực kỳ kính trọng lại vứt bỏ y ở Phàm Nhân giới để trở về Tu Chân giới làm Lục tiểu thư của Cố gia.
Kiếp trước y thậm chí còn báo thù giúp Cố Phán Tình, nên đã đại khai sát giới ở Phàm Nhân Giới, toàn bộ Yến phủ từ trên xuống dưới phải chôn cùng mẹ của y. Tro cốt của Yến Đông Triết cũng bị y nghiền nát.
Hiện giờ nhìn lại, Yến Trì cảm thấy mình giống như một trò cười vậy, đến cuối cùng thì ra kẻ đáng buồn nhất lại là y. Năm đó y chịu biết bao vất vả, giành giật mạng sống từ ranh giới sống chết, ngoại trừ việc y muốn bản thân mạnh mẽ hơn thì y càng muốn có được thực lực trở về Phàm Nhân Giới để báo thù.
Có lẽ đúng như những gì Giang An Lan nói như, thật ra bản thân y cũng nhận ra rằng người của Tu Chân giới sao có thể chết ở Phàm Nhân Giới dễ dàng thế được, chỉ là trong thâm tâm y không muốn đối mặt mà thôi.
“Con ngăn cản không cho Yến Trì giết Cố Phán Tình chỉ vì không muốn y giết mẹ bị Thiên Đạo ghi nhớ nghiệp chướng, sợ sau này y bị Thiên Đạo từ chối con đường tu hành sẽ càng khó khăn. Những điều này con có thể nói rõ với y mà.” Giang Hiển Chiêm biết tại sao con của mình lại ngăn cản Yến Trì, hắn cảm thấy nếu nói chuyện này với Yến Trì thì y sẽ hiểu.
Giang An Lan lắc đầu, cậu ngẩng đầu nhìn cha mình, giải thích: “Nói ra cũng vô dụng thôi. A Trì không bao giờ để ý đến cái gọi là Thiên Đạo.”
Giang An Lan biết rõ, nếu như nói thẳng ra rằng giết chết người thân sẽ bị dính nghiệp chướng, sau này sẽ bị Thiên Đạo hạn chế, con đường tu hành trở nên nhấp nhô chỉ là việc nhỏ, thậm chí còn có khả năng sẽ bị Thiên Đạo giết chết. Nếu là người khác thì có thể sẽ suy xét lại, nhưng nếu là Yến Trì thì lại không, “A Trì sẽ không bao giờ để tâm đến mấy thứ này, y không quan tâm sau này sẽ biến thành thứ gì, không quan tâm Thiên Đạo sẽ làm thế nào. Dù cho bị Thiên Đạo ghi tội y cũng sẽ mặc kệ, để làm những gì mình muốn.”
“Cho nên con không thể nói, con ngăn cản thì chỉ có thể làm y thấy khó hiểu, chỉ hy vọng xa vời rằng y có thể niệm tình mà dừng tay.” Giang An Lan rũ đầu, tay cậu nắm chặt lại, “Y không quan tâm đến thiên đạo nhưng con thì không thể như vậy.”
“Cha, người nói xem có phải Thiên Đạo không có mắt hay không.” Giang An Lan ngẩng đầu nhìn lên trời, “Rõ ràng A Trì không làm gì sai cả, rõ ràng y mới là người bị vứt bỏ, rõ ràng chỉ có y không được đối xử tử tế. Tại sao y lại không thể trả thù, không thể oán hận những người đại hại y chứ, chỉ đơn giản là vì họ có cùng huyết thống à?”
“Lan Nhi, con người ta giống giữa trời đất, chắc chắn phải tuân thủ theo nguyên tắc của thiên đạo. Nếu như không có Thiên Đạo quản lý thị phi trắng đen thì chẳng phải mọi thứ sẽ loạn lên hết sao.” Giang Hiển Chiêm cùng nhìn lên bầu trời, “Chúng ta là người tu luyện ở Tu Chân giới, theo đuổi con đường trường sinh, con đường thành tiên vốn là đã chống lại ý trời, nên những chuyện khác càng phải tuân thủ theo quy tắc của Thiên Đạo.”
“Cha cũng lựa chọn nghịch thiên để sinh con, ngỗ nghịch với Thiên Đạo, cho nên bây giờ thân thể mới trở thành như vậy.” Giang An Lan lại nhìn Giang Hiển Chiêm, lúc trước cậu đã nghe Yến Trì nói về chuyện của cha, tuy rằng đã có biện pháp giải quyết, nhưng vẫn làm cậu lo lắng không yên. “Cha có làm sai gì đâu, chỉ là muốn có một đứa con, tại sao thiên đạo lại trừng phạt người chứ.”
“Đứa nhỏ ngốc này, cha con muốn dùng thân thể của người đàn ông để sinh con là sai, chịu phạt là đúng.” Giang Hiển Chiêm không để ý đến chuyện này, “Nếu như bất kỳ ai cũng có thể sinh con thì không phải thiên hạ này sẽ loạn hết cả lên à. Ta cảm thấy, Thiên Đạo phạt là để cho ta biết, khó khăn lắm ta mới có được đứa con này, nên càng phải yêu thương, chăm sóc con nhiều hơn.”
“Cha, nếu như người ta sống giữa trời đất phải chịu sự cai quản của Thiên Đạo, vậy thì nếu con đủ mạnh, có phải là có thể thay đổi thiên mệnh hay là nói cách khác có thể không quan tâm đến mọi quy tắc của Thiên Đạo.” Lời nói của Giang An Lan làm Giang Hiển Chiêm ngây ra một lúc.
“Lan Nhi, con muốn làm cái gì?” Giang Hiển Chiêm nhăn mày, giọng nói cũng có chút nghiêm túc.
“Cha, người đã nói con có huyết mạch kỳ lân, có thể thay đổi thiên mệnh. Nếu như con đủ mạnh, có phải có thể nghịch thiên, thây đổi thiên mệnh, chịu tất cả mọi thứ thay cho A Trì.” Giang An Lan nhìn lòng bàn tay của mình. “Chỉ cần con đủ mạnh mẽ, có thể tự mình gánh chịu tất cả, A Trì sẽ có thể tự do thoải mái, không cần bị bất kỳ thứ gì trói buộc……”
“Lan Nhi!” Giang An Lan còn chưa nói xong đã bị Giang Hiển Chiêm ngăn lại, “Chuyện lôi kiếp trước đây của con còn chưa điều tra rõ, vậy mà con còn muốn sử dụng huyết mạch kỳ lân à?”
Giang Hiển Chiêm hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của Giang Vân Lê, “Biết vậy cha sẽ không nói cho con biết về huyết mạch kỳ lân. Bây giờ có việc cần con giải quyết đây.”
Giang Hiển Chiêm lấy ra một cái ngọc giản và mấy cái phù triện đưa cho Giang An Lan: “Sau lễ hợp tịch, có một số đệ tử của các tông môn trên đường về đã bị một thứ kỳ lạ hút vào. Các tông môn đó báo lại rằng trường sinh bài của các đệ tử đó đã vỡ nát. Thứ đó chỉ bắt những tu sĩ có tu vi dưới Hóa Thần kỳ, cha và phụ thân của con đã đi xem qua, không có cách nào giải quyết thứ này cả. Hơn nữa có rất nhiều đệ tử ở bên trong, nếu như tùy tiện huỷ hoại thứ này, chỉ sợ các đệ tử này sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”
“Dù sao cũng là người tới tham gia lễ hợp tịch, Xích Dương Tông của chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Con và Ngọc Cảnh, Ngọc Phong, Ngọc Dao hãy vào đó để điều tra xem sao.” Giang Hiển Chiêm thấy Giang An Lan nhận đồ vật mà hắn đưa, “ Phù triện này là bảo bối giữ mạng, chỉ có mấy cái này, nếu gặp phải nguy hiểm, lập tức xé bỏ phù triện thì các con sẽ được chuyển ra ngoài.”
Giang An Lan nhìn ngọc giản, “Cha, đây là cái gì?”
“Chúng ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Cố Phán Tình, Cố Nghê Lâm báo tin rằng không thấy Cố Phán Tình và Cố Thập Thất. Thứ này có thể là do Cố Phán Tình làm ra. Nếu như người phụ nữ này luyện chế Luyện Hồn Châu thì giết nàng là chuyện thuận theo ý trời.” Giang Hiển Chiêm kể mọi chuyện cho Giang An Lan nghe. “Các sư huynh, sư tỷ đang chờ con, con chuẩn bị một chút rồi xuất phát đi.”
Giang Hiển Chiêm nói làm Giang An Lan có chút động tâm, nếu như Cố Phán Tình thật sự làm ra những việc như vậy thì cậu cí thể thay Yến Trì giết người phụ nữ này. Giang An Lan nhận đồ rồi rời khỏi Tư Quá Nhai.
Giang Hiển Chiêm đứng ở đó một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Nghe từ nãy giờ chắc cũng đủ rồi, có thể ra được rồi chứ.”
Yến Trì không trốn tránh, y từ từ đi ra, có chút nghi hoặc nhìn về phía Giang Hiển Chiêm: “Theo lý thuyết thì ngươi không thể phát hiện ta? Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Đoán thôi, lúc nãy ta có ghé qua Xích Dương Phong, Từ Từ nói ngươi ra ngoài rồi.” Giang Hiển Chiêm nhìn Yến Trì, có chút ngứa răng. Thật muốn đánh y một trận, nhưng mà không nói đến đánh không thắng, dù có thắng được mà lỡ làm Yến Trì bị thương thì người đau lòng chỉ có thể là con trai cưng của hắn thôi. Giang Hiển Chiêm bỗng nhiên lại một lần nữa hiểu tâm trạng của Giang Vân Lê, “Toàn bộ Xích Dương Tông này ngoài Lan Ngi ra thì còn có ai có thể khiến cho ngươi đi ra ngoài nữa chứ.”
“Vậy những lời lúc nãy là ngươi cố ý nói cho ta nghe à?” Yến Trì nhìn Giang Hiển Chiêm, nghĩ xem rốt cuộc người này đang tính toán cái gì.
“Ta cố ý dụ để Lan Nhi nói ra cho ngươi nghe đó.” Giang Hiển Chiêm cũng thẳng thắn thừa nhận, không có gì giấu giếm, “Đó có phải lời nói thật lòng hay không, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
Bởi vì biết rõ nên bây giờ Yến Trì rất giận. Tiểu Kiếm Tu vốn dĩ ngốc nghếch này lại hiểu ý y đến vậy, câu nào nói ra cũng chạm đến tim y.
Yến Trì không nói chuyện, Giang Hiển Chiêm cũng không để ý. Hắn lại lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Yến Trì, “Có một số việc dù có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, không bằng chính mắt đi xem đi.”
“Vết thương của Lan Nhi còn chưa hồi phục, lại ở Tư Quá Nhai lâu như vậy, nếu không phải trường hợp bắt buộc, ta cũng sẽ không để nó đi. Chắc ngươi có cách để đi theo mà đúng không, xem như người làm cha như ta cầu xin ngươi, thay ta chăm sóc Lan Nhi một chút.” Giang Hiển Chiêm thở dài. Chỗ đó hắn và Giang Vân Lê không vào được, cũng không thể làm liều mà phá vỡ nó. Để Giang An Lan đi vào cũng cực kỳ lo lắng. Chỉ có thể xin người nào đó giúp đỡ.
“Ngươi không lo là ta sẽ giết chết con trai của ngươi à?” Yến Trì hừ lạnh một tiếng nhưng cũng nhận lấy ngọc giản. Y nghĩ đến những lời mà Giang An Lan vừa mới nói, trong lòng như có cái gì đó đang tan ra.
Y cũng từng chờ mong lễ hợp tịch, có thể cùng Tiểu Kiếm Tu thật sự trở thành đạo lữ, cũng nghĩ rốt cuộc có người bên y cả cuộc đời, không rời không bỏ. Y không ngờ Giang An Lan, người luôn nghe lời y lại giúp người khác gạt y, thậm chí còn lấy thân thể ra để chặn đao của y.
Kiếp trước y không hề để tâm đến quy tắc của Thiên Đạo, sau khi y tu luyện 《 ẩn long quyết 》, tu vi tăng lên cực nhanh. Đúng là sau khi y tiêu diệt Yến phủ thì mọi chuyện bắt đầu trở nên không suôn sẻ, lôi kiếp của Phân Nguyên kỳ xém chút nữa đã giết chết y.
Y cũng nhớ rằng sau lần lôi kiếp đó thì y mới gặp Giang An Lan.
Là Giang An Lan đã cứu y, sau này cho dù y bạc tình, bạc nghĩa, không muốn cí quan hệ với bất kỳ người nào nhưng đối với Giang An Lan thì y vẫn thêm chút kiên nhẫn, cho phép cậu tới gần chính mình.
Nghĩ đến đây, Yến Trì bỗng nhiên nhớ tới, các lần lôi kiếp sau lần Phân Nguyên kỳ đó đã không còn nguy hiểm. Sau khi chịu lôi kiếp rồi được Giang An Lan cứu thì y đã lui về ở ẩn.
Yến Trì nghĩ đến lôi kiếp đời này của Giang An Lan, lại nhớ đến những lần vượt qua lôi kiếp một cách dễ dàng của mình, có phải Tiểu Kiếm Tu này đã làm gì đó hay không? Vậy chuyện y trọng sinh có phải cũng liên quan đến Giang An Lan. Rồi tại sao tu vi ở Đại Thừa kỳ của y lại biến thành khối năng lượng quấn quanh trái tim cậu?
Có phải Giang An Lan đã thật sự sử dụng huyết mạch kỳ lân để thay đổi vận mệnh cho y không?
P/s: trời ơi chương này nó dài ơi là dài, mà nó còn bị lỗi nữa chứ, tui loay hoay mãi mới edit xong