Yến Trì nói với Từ Từ y phải bế quan, không cho người ngoài tới quấy rầy. Trở về lầu chính, thay một thân đồ đen, mang theo cái mặt nạ, tránh Từ Từ và mọi người ở Xích Dương Tông để rời đi Xích Dương Phong, lén lút đuổi theo đội ngũ của Giang An Lan.
Yến Trì nhìn Tiểu Kiếm Tu nhà mình mang theo một đội đệ tử, đi tới chân núi Nam Đà Sơn. Giang An Lan và các đệ tử đồng hành nói cái gì đó bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị hút vào bí cảnh, biến mất trong nháy mắt.
Yến Trì hoảng hốt, vội vàng đi tới chỗ bọn họ bị hút vào. Duỗi tay muốn chạm một chút, kết quả cái gì cũng không chạm được, cũng không có phản ứng gì. Quả nhiên tu vi hiện tại của y bị phán định không thể tiến vào bí cảnh này.
Yến Trì lục lại ký ức, nhớ lại vị trí kiếp trước y vô tình vào được. Nhưng mà y đi mấy vòng quanh Nam Đà Sơn vẫn chưa tìm được lối vào bí cảnh.
Tu vi bây giờ của y chắc chắn sẽ không tìm được lối vào bí cảnh, trừ phi y là tu sĩ Kim Đan. Khoan đã, 《 ẩn long quyết 》 không phải có thể ẩn đi khí tức, điều chỉnh thành tu vi mình mong muốn sao.
Kiếp trước khi y còn chưa đủ mạnh, đụng tới người nào đánh không lại, thường xuyên giả thành đại năng để uy hiếp đối phương. Đôi khi không muốn làm người khác quá để ý cũng ngụy trang thành tu vi thấp, thuận lợi giấu diếm được mọi người, đạt tới mục đích của mình.
Trước mắt y có phải chỉ cần ngụy trang thành Kim Đan kỳ là sẽ tìm được lối vào. Đời trước y lừa vô số người nhưng mà lừa pháp tắc của Thiên Đạo thì đây là lần đầu tiên. Nghĩ xong Yến Trì liền làm thử.
Tu luyện bao nhiêu năm,bởi vì ở Xích Dương Tông phải che dấu tu vi của mình, nên cố gắng tu luyện《 ẩn long quyết 》siêng năng hơn đời trước rất nhiều. Hơn nữa đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, hiện tại Yến Trì đã tu luyện《 ẩn long quyết 》 đến tầng thứ bảy.
Y vận công đem tu vi che giấu, bắt chước bộ dáng của một tu sĩ Kim Đan kỳ. Chuẩn bị xong hết Yến Trì lại đụng vào tiểu bí cảnh lần nữa, cuối cùng tiểu bí cảnh cũng có phản ứng, đem y hút vào.
Cảnh tượng xung quanh mơ hồ một trận sau đó lại trở nên rõ ràng. Chỗ mà Yến Trì ở hiện tại là một mảnh rừng rậm. Y vừa rơi xuống đất, liền ngửi được một mùi tanh, giương mắt nhìn lại thì ra có một cái miệng to như bồn máu đang cắn về phía y.
Yến Trì lắc mình né tránh, xoay người một cái nhảy đến giữa không trung, dựa vào không khí dưới chân mà đứng vững. Thấy một ngụm không cắn được, chủ nhân của cái miệng to như bồn máu kia cũng dừng lại, ngẩng đầu lên trên nhìn Yến Trì phát ra tiếng gầm hung ác. Tiếng gầm này rung chuyển trời đất, làm cho các nhánh cây không ngừng run rẩy, lá cây sôi nổi hạ xuống.
Yến Trì nhìn yêu thú phía dưới, yêu nguyệt lang, nhìn thực lực có vẻ ở Kim Đan hậu kỳ. Tốt ghê nha, mình cũng may mắn ghê, vừa vào bí cảnh chưa kịp đứng vững đã gặp yêu thú, nếu tu vi của mình thật sự ở Kim Đan kỳ thì không nguy hiểm thế nào đây.
Yêu nguyệt lang đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, tuy rằng chỉ là yêu thú bình thường, nhưng tới được cấp bậc này cũng đã sinh ra chút linh trí. Nó thấy đánh lén không thành công, giương mắt nhìn Yến Trì, bản năng dã thú làm nó cảm nhận được nguy hiểm, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ lập tức bày ra dáng vẻ phòng ngự.
Yến Trì nghĩ yêu nguyệt lang thế này thông minh ghê nhìn ra được y không dễ chọc, y lấy ra một con dao ngắn, thân hình nhanh chóng chuyển động, trước khi yêu nguyệt lang kịp phản ứng một dao cắm vào đầu nó, cổ tay chuyển động rút mũi dao lấy ra một viên nội đan màu đen.
Yêu nguyệt lang chưa kịp phát ra âm thanh, nháy mắt đã bị Yến Trì hạ gục. Toàn bộ thân thể ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng “rầm”. Yến Trì dùng linh lực tẩy đi máu thịt xung quanh nội đan, đem nội đan của yêu nguyệt lang có tu vi Kim Đan hậu kỳ đưa đến lòng bàn tay y.
Xem như cũng được, Tiểu Kiếm Tu chắc sẽ dùng được. Yến Trì nghĩ vậy liền đem nội đan thu lại. Y vừa định nhấc chân đi tiếp, bỗng nhiên chú ý đến một thân cây có dây leo màu tím quấn quanh, trên dây leo có một quả màu đỏ tươi.
Đồ tốt nha, huyết tím quả đang độ thu hoạch. Đây là quả hiếm của trời đất, giải trăm độc, có tác dụng chữa trị đan điền. Dù ra giá cao cũng không ai bán, mỗi khi xuất hiện một viên đều là giá trên trời.
Trách không được y vừa xuất hiện đã bị yêu nguyệt lang công kích. Bảo bối của trời đất luôn có yêu thú thực lực mạnh mẽ trông coi, trong lúc yêu thú chờ linh quả chín sẽ tiêu diệt hết những kẻ tiến vào phạm vi quanh nó. Chắc là yêu nguyệt lang này vẫn luôn canh huyết tím quả, kết quả gặp phải y.
Yến Trì tìm một cái hộp, hái huyết tím quả bỏ vào hộp. Cũng may lúc ra cửa y nghĩ nếu có thể vào bí cảnh phải trang thủ lấy một số bảo bối bởi vậy đã chuẩn bị rất nhiều hộp. Linh quả được hái xuống đặt vào trong hộp này có thể luôn giữ được dáng vẻ như khi vừa hái.
Thu xong chiến lợi phẩm, khởi đầu tốt đẹp làm cho tâm trạng Yến Trì cực kì tốt, phóng thần thức dò xét xung quanh, quan sát một chút, đi về phía tâm trận ở trong trí nhớ.
Dọc theo đường đi Yến Trì gặp được không ít thực lực các yêu thú thực lực không đồng đều, cũng nhìn thấy một số tu sĩ bị bí cảnh hút vào. Phần lớn đều đã trải qua vô số chiến đấu, mặt xám mày tro, nhiễm vết máu, trên mặt vô cùng mệt mỏi.
Yến Trì có chút ngoài ý muốn, y nghĩ mình năm đó rơi vào bí cảnh, tu vi so ra kém hơn tất cả các tu sĩ vừa mới gặp. Nhưng mà y lại may mắn không gặp bất kì con yêu thú nào, nếu vô tình gặp được cũng là loại mà y có thể thu phục dễ dàng.
Nãy giờ trên đường từ rừng rậm đi ra, y gặp không dưới năm con yêu thú ở Kim Đan kỳ, mười mấy con yêu thú chỉ kém Kim Đan kỳ một chút, nếu không phải thực lực bây giờ của y đủ, muốn thoát ra được chỉ sợ còn thê thảm hơn mấy tu sĩ vừa rồi.
Yến Trì sờ sờ cằm của mình, thì ra đời trước y may mắn vậy sao? Không có đối lập của đời này thì không có phát hiện nha.
Yến Trì bỗng nhiên cảm nhận được phía trước có người, là một tia kiếm khí quen thuộc, làm y ý thức được y rốt cuộc gặp được Tiểu Kiếm Tu nhà mình. Nghĩ, y bước nhanh về phía kia, kết quả vừa đến, y liền thấy Giang An Lan nửa quỳ trên mặt đất, nửa người đều là máu, đang thở dốc hết sức mệt mỏi. Mà một bên bỗng nhiên lao ra một đạo sát ý, hướng tới giữa lưng của Tiểu Kiếm Tu.
Trong nháy mắt Yến Trì liền thuấn di đến bên cạnh Giang An Lan, ôm lấy eo cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực, xoay người tránh đi. Sát ý kia đánh thẳng vào vị trí Giang An Lan vừa đứng, “Oanh”, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố sâu. Sát ý kia nếu đánh trúng người không chừng trên người cũng có một cái lỗ lớn như cái hố trên mặt đất mất.
Yến Trì nhìn cái hố trên mặt đất, ánh mắt lại chuyển hướng về phía phát ra sát ý kia, một người đang đứng đó trên mặt rõ ràng có tia tiếc nuối. Người này nhất định phải chết.
“Trì Húc, ngươi làm gì vậy!” một nam một nữ đang nâng đỡ nhau đứng dậy, nữ tử la lớn về phía người vừa đánh lén Giang An Lan, trong giọng đầy vẻ không thể tin được.
“Hừ, bất quá là một đám nỏ mạnh hết đà, kêu cái gì mà kêu. Thức thời liền đem nội đan của huyền băng mãng xà và huyền băng quặng tâm giao ra đây, ta có thể cho các ngươi một con đường sống.” Trì Húc không nghĩ tới có một người áo đen đột nhiên lao ra cứu Giang An Lan. Hắn không biết Giang An Lan bị thương có nghiêm trọng không, vốn định thừa dịp cậu giải quyết huyền băng mãng xà, lúc đang kiệt sức sẽ đánh lén để giết cậu
“Ngươi! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi thế nhưng lấy oán trả ơn.” Ngọc Dao trừng lớn hai mắt, chỉ vào Trì Húc, trên mặt toàn là hối hận và áy náy, “Sư huynh nói ngươi tâm tư bất minh, vốn không muốn mang theo ngươi, ta cầu thiếu tông chủ mang ngươi theo, ngươi vậy mà vì tranh đoạt bảo vật lại muốn giết thiếu tông chủ.”
Yến Trì không quan tâm Ngọc Dao và Ngọc Phong, y có chút lo lắng cho Tiểu Kiếm Tu. Y vội vàng kiểm tra tình huống của Giang An Lan, phát hiện cậu chỉ là cạn kiệt linh lực, thật ra không có bị thương,lúc này mới yên tâm.Tay y để ở giữa lưng Giang An Lan, đem linh lực của mình truyền cho cậu.
“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi đi nhanh đi, không cần xen vào việc người khác.” Trì Húc là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Hắn gặp đám người Ngọc Dao, giả vờ bị thương, trà trộn vào trong đó. Hắn quan sát toàn bộ đội ngũ, thực lực của hai người Ngọc Dao và Ngọc Phong ở Kim Đan trung kỳ, không phải đối thủ của hắn. Chỉ có thiếu tông chủ của bọn họ, kiếm tu ở Kim Đan trung kỳ là mạnh nhất.
Trước mắt vì giết huyền băng mãng xà, Ngọc Dao và Ngọc Phong bị thương nặng, thiếu tông chủ của bọn họ đã kiệt sức, hắn vừa lúc được ngư ông đắc lợi. Nhưng là hiện tại lại có một người đeo mặt nạ, thực lực của y rõ ràng chỉ có kim đan tiền kỳ, lại dám ra mặt cứu người, nếu không phải người này quá mức chính nghĩa, chính là còn chiêu nào khác.
“Đa tạ đạo hữu.” Giang An Lan đột nhiên bị người khác ôm, biết được người này cứu mình. Sau đó cảm nhận được linh lực mà người này chuyển cho cậu, giảm bớt tình trạng thiếu linh lực của cậu, trong lòng cảm kích không thôi. Nhưng mà không quen cùng người khác dựa gần như vậy, Giang An Lan nhìn vánh tay bên hông mình, “Đạo hữu có thể buông tại hạ ra.”
Yến Trì liếc nhìn Giang An Lan, xác định cậu đã hồi phục, biết tật xấu của Tiểu Kiếm Tu nhà mình, cũng sợ bị cậu nhận ra, liền buông lỏng tay ra.
“Thiếu tông chủ, người có sao không.” Ngọc Phong và Ngọc Dao vội vàng đi qua, bọn họ kiểm tra cả buổi mới yên lòng. “Nếu người có việc gì, ta cũng không biết ăn nói sao với sư phụ.”
“Sư huynh sư tỷ, đệ không sao.” Giang An Lan lấy ra hai cái bình ngọc giao cho Ngọc Dao, “Sư tỷ, người và sư huynh chữa thương đi, nơi này giao cho đệ.”
Ngọc Dao nhìn bình dược còn muốn nói gì đó, bị Ngọc Phong ngăn lại. Ngọc Phong tiếp nhận bình dược, nói với Giang An Lan một câu cẩn thận, nhìn đối phương gật đầu rồi lôi kéo Ngọc Dao đi chữa thương.
Giang An Lan sắp xếp cho sư huynh sư tỷ xong, lại nhìn về phía Trì Húc, rút kiếm chỉ về phía hắn. Trong mắt cậu chỉ còn sự lạnh lùng đối mặt với loại tiểu nhân lấy oán trả ơn, cậu tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trì Húc căn bản không để Giang An Lan vào trong mắt, kiếm tu này vốn là thực lực ngang hắn, nhưng mà hiện giờ linh lực của cậu không đủ, căn bản không thể cùng hắn so sánh. Hắn nhìn về phía thi thể của huyền băng mãng xà trên mặt đất, trong mắt lộ rõ vẻ tham lam.
“Ngươi còn muốn đánh nhau với ta, hiện tại ngươi căn bản không phải đối thủ của ta, ngươi……” Trì Húc còn chưa nói xong, một bàn tay đã bóp chặt cổ hắn. Hắn hoảng sợ nhìn một cái mặt nạ màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, phía dưới mặt nạ là một đôi mắt tăm tối, đôi mắt tăm tối đó là thứ cuối cùng hắn được nhìn thất trên thế gian này.
“Ngươi nói quá nhiều.” Yến Trì vặn gãy cổ Trì Húc, linh lực trực tiếp đánh vào đan điền của hắn, để Trì Húc chết triệt để. Y buông tay ra, làm thi thể kia trực tiếp ngã trên mặt đất.
Yến Trì điều chỉnh giọng nói của mình, phát ra một tiếng nói hơi khàn khàn: “Loại người này, không cần phải vô nghĩa với hắn, giết là được.”
Yến Trì vừa ra tay, Giang An Lan liền biết được thực lực của người này hơn cậu rất nhiều. Lúc người này ra tay cậu chưa kịp nhìn rõ người này đã vặn gãy cổ Trì Húc. Giang An Lan thu kiếm, chắp tay hành lễ, “Tạ tiền bối dạy bảo.”
Yến Trì biết Giang An Lan đem y trở thành cao nhân, cũng không có phủ nhận. Y phất phất tay. Ánh mắt lại nhìn về phía thi thể của huyền băng mãng xà, lướt qua nhìn một khối màu xanh-huyền băng quặng tâm, “Xác thật là thứ tốt.”
Giang An Lan thấy người này nhìn chằm chằm quặng tâm, mạng của cậu là do y cứu, nếu vị cao nhân này muốn quặng tâm, cậu cũng không thể đoạt. Giang An Lan trầm ngâm trong chốc lát, từ nhẫn không gian lấy ra một ngọn lửa màu đỏ đậm, “Tiền bối, huyền băng quặng tâm này hữu dụng với ta, vãn bối nguyện ý dùng Xích Dương Thánh Hỏa của Xích Dương Tông trao đổi với ngài.
Yến Trì nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Giang An Lan, sửng sốt hai giây, mới phản ứng lại. Xích Dương Thánh Hỏa quý hơn huyền băng quặng tâm rất nhiều, Tiểu Kiếm Tu nhà y có phải bị ngốc rồi không? “Ngươi rất cần quặng tâm này sao?”
Giang An Lan gật đầu, “Thân thể của đạo lữ tại hạ không tốt, huyền băng quặng tâm này có thể mài thành huyền băng ngọc, đeo ở bên người sẽ có lợi cho thân thể.”
Yến Trì nghe xong liền ngẩn ngơ, y nhìn chằm chằm Tiểu Kiếm Tu, sau thật lâu mới mở miệng: “Quặng tâm này ta không cần, vốn dĩ chỉ là nhìn một chút mà thôi, ngươi thu đi!”
Nghe được Yến Trì nói như vậy, tren mặt Giang An Lan lộ rõ vẻ vui sướng, lại bị cậu kiềm chế lại, “Đa tạ tiền bối.” Nói xong liền vội đi thu huyền băng quặng tâm, động tác cực nhanh, như là sợ Yến Trì đột nhiên đổi ý.
Yến Trì xoay người, hít sâu một hơi, áp xuống xao động trong đáy lòng. Y thật muốn ôm lấy Tiểu Kiếm Tu nha! Tại sao cứ suốt ngày lo lắng cho y vậy chứ?
P/s: mọi người đoán xem tại sao với cái vận may như chó gặm của Yến đại lão nhà mình mà kiếp trước có thể thuận lợi ra khỏi bí cảnh mà không gặp chút nguy hiểm nào. Mọi người không biết chứ gì, tui biết nè, nhưng tui hông nói đâu, hihi. Muốn biết thì mọi người chờ tui nha, tui sẽ edit thiệt nhanh cho mọi người sớm biết