Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 31: Chương 31




Trải qua kích thích trong phòng, sự thay đổi trong phòng tắm ngược lại lại không quá khó tiếp nhận, không khác biệt là mấy với hình ảnh Ân Thứ đăng trên weibo, bất quá Tề Dịch tuyệt đối sẽ không tắm rửa trong căn phòng này. Cửa kính trong suốt mờ mờ ảo ảo, dễ dàng làm cái kẻ tinh lực tràn đầy nào đó nảy sinh ảo tưởng.

Lấy đồ ngủ của mình trong ngăn tủ, sau đó mở ngăn kéo đặt quần lót, khiếp sợ nhìn một đống benchbody mới tinh.

“Này là tôi mua cho em.” Ân Thứ ngồi xổm xuống bên cạnh, chỉ chồng quần lót bên trái, hài lòng nói: “Em so với tôi nhỏ hơn hai số, này phải mặc vừa vặn mới tốt.”

Tốt cái gì mà tốt? Thật muốn cầm mớ quần lót này vứt vào mặt anh! Người này tự chủ trương đổi hết quần lót của cậu không nói, dựa vào cái gì cậu nhất định phải mặc nhỏ hơn hai số? Sao anh lại biết cậu nhỏ!

“Quần lót cũ của tôi đâu?” Tề Dịch u ám hỏi.

“Vứt rồi.” Ân Thứ trả lời đương nhiên: “Mớ đó đều mặc hơn một tháng rồi đi? Quần lót phải đổi thường xuyên, mặc lâu rất dễ có vi khuẩn.”

Anh mới là vi khuẩn, hơn nữa còn là cái loại vi khuẩn siêu cấp ngoan cố không có cách nào rửa sạch!

Tề Dịch căm giận cầm lấy một cái quần lót, đứng dậy đi ra ngoài.

“Không phải muốn tắm rửa sao?” Ân Thứ vội vàng đuổi theo.

“Tôi ra phòng tắm chung.”

“Vì cái gì?” Anh một đường đi theo tới tận cửa phòng tắm chung.

“Tôi thích.” Tề Dịch dùng sức đẩy vị thần giữ cửa này ra, bước vào, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Ánh mắt Ân Thứ thực u oán, đóng đinh ngoài cửa không chịu rời đi. Nghe bên trong truyền tới tiếng nước, tưởng tượng bộ dáng Tề Dịch tắm vòi sen, toàn thân cao thấp đều căng cứng, bao gồm cả biểu cảm.

Hơn mười phút sau, Tề Dịch lau tóc bước ra thì bị Ân Thứ đứng bên ngoài dọa hoảng, nhìn ánh mắt đăm đăm cùng biểu tình kì quái của anh mà nhịn không được hỏi: “Anh còn đứng ở đây làm gì?”

“Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Ân Thứ nhìn Tề Dịch một thân nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chuyện gì?”

“Đêm nay tôi cũng uống say, nếu nửa đêm say rượu gây chuyện thì làm sao bây giờ?”

Tề Dịch nghe vậy, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không thèm phóng cho anh, nhấc chân bỏ đi. Ôm chăn cuộn mình trên sô pha, Tề Dịch vừa xem TV vừa buồn ngủ, chính là ai đó ở sau lưng không chịu để cậu sống yên.

“Tề Dịch.” Ân Thứ bước tới bên cạnh: “Sô pha nhỏ như vậy, nằm không thoải mái, vẫn là vào phòng ngủ đi.”

“Không cần, nếu anh thực sự quan tâm thì nhường giường cho tôi đi, anh ngủ sô pha.”

Ân Thứ im lặng, hệt như u linh bay tới bay lui bên người Tề Dịch, ý đồ dùng thân hình cao lớn của mình làm Tề Dịch phát hiện anh có thiên phú làm ấm giường.

Đáng tiếc ánh mắt Tề Dịch rất tốt, nhìn thấu mưu đồ gây rối của người nào đó ẩn sâu dưới lớp ngoài chân thành tin cậy, phụt một tiếng tắt TV, sau đó kéo chăn trùm lên đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Ân Thứ đứng trong bóng đêm một hồi, cuối cùng chỉ có thể cô đơn rời đi. Anh không phải không nghĩ tới chuyện nửa đêm lén ẵm ai đó lên giường, nhưng nếu đã nói sẽ đợi thì không thể quá cưỡng ép, chuyện sửa lại bày trí trong nhà đã đủ làm Tề Dịch tức giận, nếu còn được một tấc lại muốn tiến một thước thì chỉ sợ chỉ nhận được phản cảm mà thôi. Ân Thứ vẫn biết rõ không nên giẫm lên điểm mấu chốt.

Lẻ loi nằm trên giường, chờ mong một ngày nào đó có thể đường đường chính chính ôm đối phương vào lòng.

Sáng sớm, Chúc Trạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau tới muốn nứt ra, miệng khô lưỡi khô, mệt mỏi như sắp chết tới nơi.

Chúc Trạch đánh giá xung quanh, hơn nửa ngày mới tìm lại được chút trí nhớ. Tối qua cùng Tề Dịch ở quán bar uống rượu, mới uống nửa ly Irishmist thì ý thức đã có chút không rõ. Cậu nhớ rõ hình như mình còn gặp tổng giám đốc Ân Đạt.

“Khụ khụ.” Chúc Trạch ho khan vài tiếng, đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực bò dậy, bước chân lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Tề Dịch mặc tạp dề từ trong phòng bếp bước ra, dọn bữa sáng lên bàn; Ân Thứ một thân đồ ngủ ngồi bên bàn, nhàn nhã xem báo. Nắng sớm chiếu rọi lên người hai người, ấm áp hệt như một bức tranh gia đình.

Chúc Trạch hoảng sốt sinh ra ảo giác ‘đây là một cặp vợ chồng hạnh phúc làm người ta hâm mộ’.

“Chúc Trạch, cậu tỉnh rồi, lại đây ăn sáng đi.” Tề Dịch mỉm cười chào.

“Ừ.” Chúc Trạch mơ hồ đi qua, vừa mới ngồi xuống đã ho một trận kịch liệt: “Khụ khụ khụ…”

“Bị cảm à?” Tề Dịch đi tới sờ sờ trán: “Có chút phát sốt, cậu uống trước chén cháo đi, tôi đi lấy thuốc.”

Tề Dịch đi rồi, bên bàn cơm chỉ còn lại Ân Thứ lạnh lùng cùng Chúc Trạch choáng đầu nhức óc.

Không biết vì cái gì, Chúc Trạch cứ cảm thấy lưng mình có chút rét run, giống như bị sinh vật nguy hiểm nào đó nhìn chòng chọc. Cậu cẩn thận liếc nhìn qua Ân Thứ, khách sáo nói: “Ân tổng, chào buổi sáng.”

“Ừ.” Ân Thứ đáp có lệ.

“Tối qua ngài cũng ở đây sao?”

“Ừ.”

“Ha hả, thực có duyên.”

Ân Thứ: còn nói thêm một chữ nữa, tôi giết cậu!

Trực giá nhạy bén của Chúc Trạch lúc này đã phát huy tác dụng, không hỏi tiếp nữa.

Lúc này Tề Dịch đi tới, để thuốc lên bàn, nói với Chúc Trạch: “Ăn xong nửa tiếng thì uống thuốc, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”

Tề Dịch vừa lên tiếng, bầu không khí cổ quái lập tức bị xua tan.

Chúc Trạch cơ hồ dùng ánh mắt nhụ mộ nhìn Tề Dịch, chân thành cảm ơn: “Làm phiền cậu rồi.”

“Hừ.” Ân Thứ hừ lạnh nói: “Thân thể cậu cũng quá yếu đi.”

Chúc Trạch hoang mang nói: “Bình thường sức khỏe rất tốt, đã rất lâu rồi không sinh bệnh, cũng không biết hôm nay bị sao nữa.”

Tề Dịch thầm xin lỗi, vốn tưởng chỉ cần có cậu ở đó, Chúc Trạch sẽ không có việc gì, không ngờ vẫn bị quỷ khí của Ân Thứ thừa dịp yếu ớt ám vào, cũng không biết oán niệm của người này rốt cuộc sâu cỡ nào, thế nhưng ngay cả vận may của cậu cũng không cản nổi.

Vì bồi thường Chúc Trạch, Tề Dịch nói: “Là tôi không tốt, không nên rủ cậu đi uống rượu, lần sau mời cậu một bữa thật ngon.”

“Được ăn ngon đương nhiên tốt rồi, bất quá sinh bệnh không quan hệ với cậu.” Chúc Trạch ngượng ngùng nói: “Là tửu lượng mình kém quá, uống nửa chén cũng không chịu nổi, còn làm phiền cậu đưa mình về, trên đường phỏng chừng gây phiền không ít đi.”

Còn không phải à? Cậu ở trước mặt mọi người ‘tỏ tình’ với Ân Thứ, thực là gan dạ không ai bằng. Nhìn dáng vẻ thì biết không nhớ rồi, nếu nhớ ra không biết sẽ lộ ra biểu tình gì nha?

“Tửu lượng không tốt thì uống ít thôi.” Ân Thứ lạnh lùng nói.

“Vâng vâng, về sau tôi nhất định uống ít.” Chúc Trạch người này tính tình hòa nhã hiền lành, đánh không đánh trả mắng cũng không đáp trả, cả ngày cứ vui tươi hớn hở.

Ân Thứ hoàn toàn không có hứng thú với dạng người mềm yếu không chút sức kháng cự này, nói xong một câu liền không thèm để ý nữa.

Dùng xong bữa dáng, Tề Dịch hỏi: “Chúc Trạch, hôm nay cậu không đi làm à? Có muốn tôi đưa đi không?”

Ân Thứ lập tức vễnh tai.

“Tốt. Hôm nay làm ca chiều, vừa lúc có thời gian chạy về thay quần áo.” Chúc Trạch uống mấy viên thuốc cảm, đáp.

Ân Thứ lên tiếng: “Tôi thuận đường, để tôi đưa hai người đi.”

“Hôm nay là cuối tuần, anh đâu phải đi làm.” Tề Dịch làm lái xe cho anh lâu như vậy, cũng có chút hiểu biết với lịch trình làm việc của anh.

“Tôi tăng ca.”

“… vậy anh đưa Chúc Trạch đi, tôi đón taxi.”

“Được rồi, em biết kỹ thuật lái xe của tôi mà, cam đoan sẽ đưa cậu ta về nhà ‘an toàn’.

Tề Dịch: “…” Anh mà có kỹ thuật lái xe à, JC giao thông còn chưa thu bằng lái của anh đã là kỳ tích rồi.

Chúc Trạch đang cầm ly nước, tò mò quét mắt nhìn hai người.

Thương lượng nửa ngày, kết quả cuối cùng đương nhiên vẫn là Ân Thứ như nguyện, chẳng qua là Tề Dịch lái xe, trước tiên đưa Chúc Trạch về nhà, sau đó chở Ân Thứ tới công ty.

Trên đường đi, Ân Thứ nói: “Hôm nay không đi làm, chúng ta đi xem phim đi?”

“Tôi nhớ rõ mấy chục phút trước người nào đó vừa nói mình phải tăng ca.”

“Tôi là ông chủ, muốn tăng ca thì tăng ca, không muốn thì không làm.” Boss chính là tùy hứng như vậy.

Tề Dịch đang định bác bỏ thì di động đột nhiên vang lên, người gọi tới là Kha Thiếu Úc.

Cậu nghĩ nghĩ, nhấn hủy.

“Ai gọi vậy, sao không nghe?” Ân Thứ hỏi.

“Không phải người quan trọng, không cần để ý.” Tề Dịch bâng quơ đáp.

Ân Thứ thực hài lòng với câu trả lời này, vì thế cũng không hỏi nhiều.

Một lát sau, Tề Dịch lái xe tới công ty Ân Thứ, nói: “Tôi còn việc, chỉ đưa anh tới đây thôi.”

Nói xong, cậu cởi dây an toàn, xuống xe.

“Em liền bỏ tôi lại đây?” Ân Thứ cũng xuống theo.

“Anh cũng đâu phải con nít, chẳng lẽ còn sợ đi lạc à?” Tề Dịch không để ý, đi tới ven đường đón taxi.

“Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”

“Không cần.” Tề Dịch cự tuyệt: “Anh làm chuyện của mình đi, tôi tự đón taxi.”

“Tôi nói, tôi đưa em đi!” Ân Thứ túm lấy tay Tề Dịch, giọng điệu cường ngạnh: “Nếu em không để tôi đưa đi, vậy hôm nay em đừng hòng đi đâu!”

“Ân Thứ, anh thực sự cho rằng tôi không dám đánh anh à?” Tề Dịch căm tức.

“Em đánh đi, trừ phi em đánh chết tôi, bằng không cho dù đứt tay đứt chân tôi cũng muốn đưa em đi.” Ân Thứ lộ ra vẻ mặt tráng sĩ quyết tử.

Tề Dịch cảm thấy nam nhân này thực sự đã nắm giữ được tinh túy chơi xấu, làm người ta vừa tức lại vừa cảm động một cách quỷ dị.

Lúc hai người giằng co, một chiếc taxi đúng lúc chạy tới, Tề Dịch vội vàng vẫy tay.

Nào ngờ ngay giây tiếp theo, chiếc taxi kia đột nhiên giống như say rượu vẽ thành một hình chữ S trên giường, sau đó két một tiếng tông vào hàng rào bảo vệ. Tài xế thì không sao, bất quá xe thì đã báo hỏng.

Tề Dịch vô ngữ nhìn người đàn ông bên cạnh, quỷ khí cuồn cuộn, thoáng chốc bùng nổ phóng xuất kỹ năng thương tổn.

“Được rồi.” Tề Dịch thở hắt một hơi, bình tĩnh nói: “Anh đưa tôi đi.”

“Ừ, lên xe.” Ân Thứ mặt mày giãn ra, quỷ khí thu lại, thoáng cái đã sóng êm biển lặng.

Tề Dịch: “…” Đột nhiên có dự cảm đáng sợ, cả đời này sẽ bị người này ăn đến gắt gao.

Lúc này, điện thoại lại vang lên. Tề Dịch từ bỏ, nhấn nghe máy.

“Tề Dịch, tôi tra ra người phụ nữ kia rồi, thật sự là làm người ta không thể nào tin nổi.” Trong di động truyền ra âm thanh không đè nén được cảm xúc kích động của Kha Thiếu Úc: “Chừng nào cậu về? Tôi ở nhà trọ chờ cậu.”

“Tốt, tôi lập tức qua ngay.” Tề Dịch cúp máy.

Ân Thứ hỏi: “Đi đâu? Gặp ai?”

“Thất Tinh Lan Đình, Kha Thiếu Úc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.