Cố Cảnh Phong bất ngờ, anh nhìn Ninh Tuyết với ánh mắt kinh ngạc:
- Em chắc chứ? Em không cần phải ép buộc bản thân, anh sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em.
- Anh nhiều lời quá!
Ninh Tuyết đưa tay kéo Cố Cảnh Phong, anh mất đà, ngã lên người cô. Ninh Tuyết thuận thế liền hôn lên môi anh. Nụ hôn vụng về của cô khiến Cố Cảnh Phong bật cười, lưỡi anh chen vào lưỡi cô, nhanh chóng biến bị động thành chủ động.
Ninh Tuyết bị hôn đến choáng ngợp, vội vàng buông anh ra, thở hổn hển. Cố Cảnh Phong cười cười, nụ hôn của anh dần dần di chuyển xuống dưới cổ cô, không lâu sau trên cái cổ trắng nõn liền có vết đỏ.
Cố Cảnh Phong nhìn Ninh Tuyết, ánh mắt trở nên đục ngầu vì dục vọng, giọng anh khàn khàn nhắc nhở cô:
- Em đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? Đêm nay nếu đã bắt đầu thì anh sẽ không dừng lại đâu.
Ninh Tuyết đỏ mặt, gật đầu nhìn anh. Cô...yêu người đàn ông này, không phải vì đêm nay anh cứu cô, mà là vì trong thời khắc quan trọng nhất anh đã xuất hiện bên cạnh cô.
Mặc dù Cố Cảnh Phong đã hết sức dịu dàng nhưng Ninh Tuyết vẫn than đau, hai tay không những cấu vào lưng anh. Cố Cảnh Phong toàn thân đây mồ hôi, nhẹ giọng trấn an cô:
- Anh biết là lần đầu đối với em rất đau, nhưng anh cũng vậy. Ngoan, phối hợp với anh, thả lỏng cơ thể ra được không?
Anh nói anh là lần đầu sao? Cô cũng không biết nữa, nhưng có lẽ vậy. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, có lẽ không phải chỉ mình cô cảm thấy khó chịu rồi.
Ninh Tuyết liền nhỏ giọng lên tiếng:
- Anh động đi, em không sao.
- Nói với anh nếu em đau nhé.
Rất nhanh, Cố Cảnh Phong lại đâm vào nơi sâu nhất của cô. Lần đầu tiên đúng là đau thật, nhưng khoái cảm cũng quá là chân thật đi.
Cả hai thân ảnh kia cứ quấn quýt lấy nhau, tiếng rên rỉ của họ dần dần chìm lắng vào màn đêm sâu thẳm.
...
Ninh Tuyết tỉnh dậy, đưa tay chạm sang bên cạnh, nhưng trống không. Cô mở mắt, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn mỗi mình cô.
Ninh Tuyết loay hoay tìm điện thoại liền nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ trên đầu giường.
“ ANH ĐI MUA ĐỒ ĂN SÁNG VỚI QUẦN ÁO CHO EM “.
Cô khẽ cười, chữ cũng quá đẹp đi. Ninh Tuyết không ngủ nữa, cô quyết định đi vào nhà tắm, dù sao thì đêm qua...ừm...một đêm mệt mỏi.
Cố Cảnh Phong về đến phòng không nhìn thấy Ninh Tuyết, trong lòng có chút hụt hẫng. Cô đi trước rồi sao?
Mãi cho đến khi trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Ninh Tuyết tắm xong, chậm rãi đi về phía anh, ôm lấy anh từ đằng sau.
Cố Cảnh Phong cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh dịu dàng đặt lên trên đó một nụ hôn.
- Anh còn tưởng em ăn anh sạch sẽ rồi bỏ chạy không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ.
- Cố Cảnh Phong, chúng ta hẹn hò đi!