Cố phu nhân nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc:
- Cái con bé này, lại có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
Sở Ly trầm mặc, không gian bỗng chốc trở nên im ắng. Cố phu nhân thở dài, bà cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:
- Có chuyện gì thì nói với bác, bác sẽ hết mình giúp đỡ con!
Sở Ly nhìn bà, đáy mắt lộ vẻ đau buồn. Cô thấp giọng:
- Anh Cảnh Phong có người mới rồi bác ạ!
Cố phu nhân không nói gì thêm, bà đứng dậy nắm lấy tay Sở Ly, nghiêm giọng nói:
- Đi, theo bác về nước.
...
Ninh Tuyết ngạc nhiên nhìn hai người phụ nữ đang ngồi đối diện với mình. Kì lạ, gần đây cô lại gây thù chuốc oán với ai nữa à?
Cố phu nhân nhìn ra vẻ ngạc nhiên của cô liền lên tiếng:
- Ninh tiểu thư, tôi là mẹ của Cố Cảnh Phong. Nói như vậy chắc cô đã hiểu lí do vì sao hôm nay tôi hẹn cô ra đây chứ?
Ninh Tuyết đánh giá sơ lược về bà: Nước da trắng, gương mặt có vài phần nghiêm nghị, cả người toát ra vẻ quý phái sang trọng. Tuy nhiên, cô không vì thế mà tỏ ra nao núng:
- Cố phu nhân, cho dù bà có nói gì, tôi cũng sẽ không rời xa anh ấy.
Cố phu nhân đột nhiên cười lớn. Bà nhìn Ninh Tuyết, ánh mắt đầy vẻ thích thú:
- Nếu tôi nói, Sở Ly là vị hôn thê của nó, chúng nó sẽ kết hôn thì liệu cô có cảm thấy vui vẻ khi chính mình làm tiểu tam phá nát hạnh phúc của gia đình người khác?
Cả người Ninh Tuyết bỗng chốc run lên, hai bàn tay đặt trên đùi đan chặt lấy nhau. Tuy nhiên, cô vẫn giữ bình tĩnh, không nhanh không chậm nói:
- Cháu sẽ hỏi rõ anh ấy. Nếu anh ấy có vợ sắp cưới rồi, cháu sẽ tự khắc buông tay.
- Hi vọng cô nói được làm được.
Cố phu nhân đứng dậy, cầm lấy túi xách rời khỏi quán.
Sở Ly từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, lúc này đây mới chậm rãi lên tiếng:
- Cô nên quay về hỏi lại, xem xem Cố thị có thật sự bị phá sản hay không.
Nói xong, Sở Ly đứng dậy đuổi theo Cố phu nhân. Ninh Tuyết thẫn thờ, có phải.
... cô đã sai ngay từ khi bắt đầu không?
...
Ninh Tuyết không biết cô đã về nhà bằng cách nào nữa. Bộ dáng hiện tại của cô trông rất thảm hại: tóc rối, ánh mắt vô hồn, cả người xụi lơ.
Đột nhiên, tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong kéo cô trở về thực tại.
“ Bố, có chuyện gì ạ? “
“...”
“ Bố, đợi con một thời gian nữa thôi, con sắp thành công rồi “
“...”
“ Được rồi, con biết mà, con vẫn đang kiểm soát các bộ phận của công ti đấy thôi. Không nói nữa, con cúp máy đây, chào bố.”
Ninh Tuyết mở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt. Cố Cảnh Phong lúc này thật sự bất ngờ, anh cất điện thoại, lên tiếng giải thích với Ninh Tuyết:
- Ninh Tuyết, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!
Lời của Au: Một chút ngược cho truyện thêm hấp dẫn ~