Boss Háo Sắc Của Tôi!!

Chương 4: Chương 4




Cuộc sống của Ninh Tuyết trở lại như trước đây. Chỉ có điều, Cố Cảnh Phong không còn trêu chọc cô nữa. Đột nhiên, trong lòng cô nổi lên một trận mất mát. Ninh Tuyết rùng mình, vỗ mạnh vào mặt, tự trấn tĩnh bản thân:

- Ninh Tuyết, mày điên à, mày nên cảm thấy vui sướng vì điều này cơ chứ? Đúng, phải vui sướng.

Có lẽ cô không biết, Cố Cảnh Phong đã âm thầm giăng bẫy để cô tự chui vào tròng.

...

Cố lão gia đang du lịch vui vẻ bên Mỹ, đột nhiên bị con trai thúc giục trở về. Ông bực mình gọi điện cho Cố Cảnh Phong:

- Anh đúng là đồ bất hiếu mà! Tôi đi du lịch anh cũng không để cho tôi yên.

- Vậy bố không muốn có con dâu nữa à?

- Con trai ngoan, đợi bố, bố đặt vé về ngay đây!

Cố Cảnh Phong tắt máy, khóe miệng giật giật. Anh không tin lần này bố sẽ không giúp anh!

...

Cố lão gia về vừa liền đi nhanh lên phòng Cố Cảnh Phong.

- Cảnh Phong, con dâu bố đâu?

Cố Cảnh Phong vừa từ công ty trở về, anh chỉ kịp thay một bộ quần áo thoải mái hơn.

- Bố đừng vội. Con dâu của bố thì đã có, chỉ là cô ấy vẫn chưa chịu chấp nhận con!

- Đừng vòng vo nữa, anh muốn tôi giúp việc gì!

Cố Cảnh Phong cười cười nhìn bố:

- Bố đúng là bố của con!

...

Sáng sớm, Ninh Tuyết bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc. Cô chậm rãi mở cửa, người bên ngoài không ai khác chính là Cố Cảnh Phong. Hơn nữa, anh còn kéo theo cả vali.

- Anh đi nhầm nhà đấy à?

Ninh Tuyết ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt. Cố Cảnh Phong nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô, có chút buồn cười nói:

- Tôi muốn ở tạm nhà em một thời gian!

Ninh Tuyết lập tức tỉnh ngủ, vội xua tay đẩy anh ra khỏi nhà:

- Anh nói hưu nói vượn gì đấy? Mau đi đi, tôi còn phải đến công ty nữa.

- Em chưa xem tin tức sao?

- Tin tức gì?

Ninh Tuyết nghi ngờ nhìn Cố Cảnh Phong. Không đợi anh trả lời, cô vội vàng chạy đi tìm điện thoại. Đập vào mắt cô là tin tức đang đứng top 1:

“ CỐ THỊ ĐANG ĐỨNG TRÊN BỜ VỰC PHÁ SẢN, CỐ LÃO GIA VỀ NƯỚC TRỰC TIẾP QUẢN LÍ CÔNG TI, CỐ CẢNH PHONG TỪ CHỨC “

- Rồi chuyện này liên quan gì đến việc anh muốn ở nhà tôi?

Ninh Tuyết ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Phong. Không phải chứ, não anh ta không hoạt động vào buổi sáng à?

- Tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra. Thế nên, bố tôi tịch thu tất cả những tài sản mà tôi có, hiện giờ tôi chẳng còn một đồng xu dính túi nào cả!

Không đợi Ninh Tuyết trả lời, Cố Cảnh Phong lại nói tiếp:

- Tôi chẳng quen biết ai trong thành phố M này. Dẫu sao trước đó tôi cũng là boss của em, giúp đỡ em nhiều việc, chẳng lẽ em không thể cho tôi ở nhờ một thời gian sao?

Ninh Tuyết nghĩ nghĩ, dẫu sao trước giờ anh vẫn chưa làm gì bất lợi đối với cô. Được rồi, chỉ là một thời gian mà, cô cũng không phải người thấy chết mà không cứu.

- Tôi đồng ý cho anh ở tạm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.