Cố Cảnh Phong cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ninh Tuyết. Lưỡi anh chen vào lưỡi cô, nhanh chóng hút đi hết những lí trí còn sót lại của Ninh Tuyết. Kĩ thuật hôn của Ninh Tuyết rất kém, cô mất đà liền choàng hai tay lên vai Cố Cảnh Phong để giữ thăng bằng. Cố Cảnh Phong lại xem đó như là một lời mời gọi, anh hôn sâu hơn, bàn tay cũng không yên phận mà luồn vào áo cô. Ninh Tuyết bị anh hôn đến đỏ mặt, cô đẩy anh ra, ấp úng nói:
- Này, để...để cho tôi thở!
Cố Cảnh Phong cười cười hôn lên chóp mũi cô:
- Đồ ngốc, khi hôn em phải thở bằng mũi chứ! Nếu em năn nỉ anh, anh sẽ chỉ cho em.
“Bốp“. Chiếc dép lần nữa lại rơi vào trán Cố Cảnh Phong. Ninh Tuyết chạy vội vào nhà tắm. Chết tiệt, cả người cô lại nóng ran nữa rồi!
...
Hôm nay Ninh Tuyết được tan ca sớm. Vừa về đến nhà, cô liền nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn, ở giữa lại còn đặt một cái bánh kem. Ninh Tuyết ngạc nhiên:
- Hôm nay là sinh nhật ai? Cố Cảnh Phong à?
Cố Cảnh Phong đang loay hoay dưới bếp, nghe tiếng động liền biết cô về, anh không nhìn cô, cất giọng:
- Hôm nay em về sớm vậy, mau rửa tay đi. Anh nấu nồi canh này nữa là xong rồi!
Ninh Tuyết ngoan ngoãn đi vào phòng. Khi ra ngoài, cô đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn. Cô lên tiếng hỏi anh:
- Hôm nay là sinh nhật anh à?
Cố Cảnh Phong đang bê nồi canh trong bếp lên bàn, nghe cô hỏi liền bật cười:
- Không phải chứ? Đến sinh nhật mình mà em cũng không nhớ nỗi sao?
Ninh Tuyết ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Phong. Cô nhẩm nhẩm tính, đúng rồi, hôm nay chính là sinh nhật cô. Chỉ là...
- Sao anh lại biết sinh nhật tôi?
- Sếp biết sinh nhật của nhân viên là một chuyện khó khăn sao?
Cố Cảnh Phong cười, xoa đầu cô:
- Nào, để anh hát chúc mừng sinh nhật em nhé!
Happy Birthday to you!
Happy Birthday to you!
Happy Birthday,
Happy Birthday
Happy Birthday to you!
- Khó nghe chết được!
Ninh Tuyết bĩu môi nhìn Cố Cảnh Phong. Cố Cảnh Phong không chấp cô, anh thúc giục:
- Nhanh chóng thổi nến đi!
Ninh Tuyết cúi đầu, một hơi thổi tắt ngọn nến. Cố Cảnh Phong vỗ tay nhìn cô:
- Chúc mừng Tiểu Tuyết thêm một tuổi mới!
Không khí trong nhà trở nên sôi động, cả hai con người nhanh chóng hòa nhập vào buổi tiệc. Hôm nay Cố Cảnh Phong không trêu chọc cô như thường lệ. Hôm nay Ninh Tuyết không mắng Cố Cảnh Phong như thường lệ. Hôm nay, trăng sáng hơn thường lệ...
Cố Cảnh Phong ôm Ninh Tuyết ra ban công ngắm trăng. Ninh Tuyết đã ngà ngà say, cô dựa vào lòng anh, miệng thì thào:
- Cố hỗn đản, hôm nay tôi rất vui!