Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2161: Chương 2161: Ai là kẻ buôn người?




“Mọi người đừng nghe thằng nhóc này nói hươu nói vượn, tôi thật sự là cha đẻ của cô bé này. Nó tên là Yến Thanh Ti, là con gái tôi. Mẹ nó là kẻ không biết xấu hổ, chê kẻ nghèo hèn này để chạy theo người giàu sang, mang theo con bé bỏ đi cùng một gã đàn ông có tiền có của. Tôi phải bươn chải đi ăn xin mới tới được nơi đây, các vị có lòng hảo tâm, tôi van xin các vị hãy tin tưởng tôi. Đứa trẻ này là giọt máu của tôi, tôi có thể đi xét nghiệm để làm chứng...”

Yến Tùng Nam một mực dập đầu, mỗi cái dập đầu đều cực kỳ mạnh mẽ không khách khí với bản thân một chút nào. Binh Binh Binh... âm thanh vang lên, chỉ chốc lát sau đã thấy máu chảy ra.

Xung quanh có không ít người nhìn thấy cảnh này bèn động lòng thương cảm, có thể thấy rõ sự dao động.

“Hắn ta làm như vậy, không lẽ... là thật sao?”

Thanh Ti tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ông nói bậy, rõ ràng là...”

Nhạc Thính Phong đúng lúc này ngắt lời Thanh Ti: “Các vị cô dì chú bác, bây giờ không phải lúc để thảo luận kẻ này là thật hay là giả. Chỉ cần cảnh sát đến, hết thảy chân tướng đều sẽ rõ ràng. Kẻ này nếu thật sự không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm, vậy cần gì làm chuyện thừa thãi?”

Vừa nãy Yến Tùng Nam cố ý nói dối là muốn lấy câu nói đó chọc giận Thanh Ti. Chỉ cần thanh Ti nói một câu: lúc trước rõ ràng là ông thế nọ thế kia, như vậy liền chứng thực bọn họ đúng là cha ruột con đẻ.

Nhạc thính Phong cười lạnh, Yến Tùng Nam đúng là âm hiểm thủ đoạn.

Thanh Ti tức giận cắn răng, hốc mắt có điểm đỏ lên. Nhạc Thính Phong nhìn sang khuôn mặt cô bé: “Thanh Ti, đừng khóc, cũng đừng nóng giận. Dây dưa với loại người này không có gì phải tức giận, hơn nữa, hắn với chúng ta ngay cả quen biết cũng không phải, thật không đáng. Em không cần để ý đến hắn, để anh ra mặt là được rồi.”

Nhạc Thính Phong cố ý nhấn mạnh một câu cuối cùng, Thanh Ti dù sao còn ít tuổi, đối nhân xử thế không kín kẽ được như Nhạc Thính Phong.

Cô bé dễ dàng bị Yến Tùng Nam chọc giận. Điều đầu tiên Nhạc Thính Phong cần làm là phải trấn an Thanh Ti. Chỉ cần cô bé từ đầu tới cuối khẳng định mình và Yến Tùng Nam không quen không biết, không có nửa điểm quan hệ nào, còn những cái khác một mực cũng không cần nói.

Nhạc Thính Phong cũng không biết ý tứ của mình trong câu đó Thanh Ti nghe xong có hiểu không, nhưng thấy tiểu nha đầu gật gật đầu, môi mím chặt không nói gì.

Yến Tùng Nam cực căm hận, mới vừa rồi nha đầu Thanh Ti này rõ ràng đã sắp nói ra, đều là do xú tiểu tử này cản lại.

Chỉ còn thiếu một chút nữa hắn đã thành công rồi!

“Các vị, tôi thật sự không có lừa các vị. Tôi phải làm như vậy cũng không phải do tôi muốn thế. Tôi là một người đàn ông, nếu không phải bất đắc dĩ thì ai lại muốn làm chuyện không có tôn ti trật tự như thế này. Thật sự là vợ tôi tìm được gã đàn ông kia rất có thế lực, tôi đấu không lại bọn họ, nếu cảnh sát đến đây, tôi sợ...”

Hắn còn đang nói, còi cảnh sát đã gần tới nơi rồi. Phía cảnh sát nghe báo ở đây có kẻ buôn người liền vội huy động người tới thật nhanh.

Yến Tùng Nam vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lập tức đứng lên bỏ chạy.

Nhạc Thính Phong hô lớn một tiếng: “Ngăn hắn lại, hắn muốn chạy...”

Có bao nhiêu người vây quanh như vậy, sao có thể để hắn dễ dàng bỏ chạy được chứ?

Yến Tùng Nam đương nhiên chạy không thoát, hắn bị hai người đàn ông cao to tóm được rồi giữ chặt lấy.

Rất nhanh cảnh sát đã tách đám người ra rồi đi tới: “Vừa rồi là ai báo cảnh sát, kẻ nào bị nghi ngờ là kẻ buôn người?”

Nhạc Thính Phong nói: “Chú cảnh sát, vừa rồi là cháu gọi điện báo. Kẻ này chính là kẻ buôn người. Cháu cùng với em gái vừa mới từ trong siêu thị đi ra, hắn đột nhiên xông tới muốn bắt em gái cháu đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.