Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1230: Chương 1230: Ai mà dám đánh con, con còn không hủy cái trường học này ngay ấy chứ




Hôm qua ông Lộ về đến nhà, nhìn thấy mắt trái của con bị thâm một bên cũng đã hỏi, nhưng lúc ấy Lộ Tu Triệt nói là có đánh nhau với một người ở khu trò chơi, không cẩn thận nên mới bị đấm một cái.

Lúc đó ông Lộ căm lắm, hỏi người đánh là ai để đi thu thập đối phương.

Nhưng Lộ Tu Triệt kiên trì nói như thế, hơn nữa còn cực kỳ cường điệu rằng người đánh cậu đã bị thu thập rồi, còn nói hai vệ sĩ cậu mang theo có phải đồ trang trí đâu, người kia đã bị đánh cho phải quỳ xuống đất khóc lóc xin tha, khóc váng tới tận trời, cực kỳ thảm, cho nên không cần lão ba đi thu thập người ta nữa.

Vì vậy, ông Lộ cũng không gặng hỏi nữa. Nhưng hôm nay, ông không ngờ, hôm qua con trai đã ăn đòn, hôm nay còn bị đánh tiếp, còn ở trường học nữa chứ. Từng nhành cây ngọn cỏ trong cái trường này đều do tiền của nhà họ Lộ đầu tư kiến tạo. Ông ta ném tiền vào trường là để con trai được thoải mái, không ngờ lại có kẻ dám đánh con trai mình ngay tại trường học.

Cho nên, sau khi biết được tin tức, ông Lộ không nói hai lời liền từ công ty chạy thẳng tới trường học, đi tìm Hiệu trưởng trước.

Hiệu trưởng không ngừng xin lỗi, cam đoan sẽ tuyệt đối điều tra xem ai đã đánh Lộ Tu Triệt, hơn nữa còn xử lý nghiêm túc.

Từ phòng Hiệu trưởng đi ra, ông Lộ lập tức chạy tới lớp học. Nhìn mặt cậu con trai bảo bối nhà mình, ông Lộ chỉ thấy tim gan phèo phổi đều đau. Tiểu tổ tông của nhà họ Lộ bọn họ lại bị đánh thành cái bộ dạng này. Đúng, một con mắt còn sưng híp lại, chẳng nhìn thấy gì.

Ông Lộ tức giận, phổi muốn nổ tung lên.

Thầy dạy Văn đã nói trước trong điện thoại với ông ta rằng có thể Lộ Tu Triệt bị học sinh ngồi cùng bàn là Nhạc Thính Phong đánh. Giờ này ông Lộ chỉ muốn trút hết tức giận lên người Nhạc Thính Phong mà thôi.

Nhưng ông lại cực kỳ không ngờ rằng, thằng con nhà mình lại nói đây là bạn thân của nó.

Ông Lộ đứng ở đó, một hồi lâu mới hồi thần, ông chỉ Lộ Tu Triệt: “Nhưng mà các con… Không phải… Con à, các con…”

Chuông tan học reo lên, Lộ Tu Triệt biết Nhạc Thính Phong còn vội đi đón em gái nên vội vàng nói: “Làm sao chứ, đây là người anh em tốt của con, là người bạn đầu tiên của con ở trưởng. Ba, ba đừng có gây rối mọi chuyện nữa.”

Ông Lộ không tin: “Nhưng vết thương trên mặt con rõ ràng là bị đánh mà?”

Lộ Tu Triệt cố gắng bày ra vẻ coi thường, nhưng vì mắt sưng cực kỳ lớn nên căn bản không nhìn ra dáng vẻ trợn mắt của cậu.

“Chậc, con đã nói rồi, mắt phải này là do con ngã ngoài ý muốn, căn bản không phải bị ai đánh. Nếu thật có người dám đánh con, ba nghĩ con còn không hủy cái trường này luôn à?”

Ông Lộ nhíu mày: “Vậy… ba hiểu lầm?”

Tuy rằng ông vẫn cảm thấy con mình bị người khác đánh, nhưng nó không thừa nhận thì ông cũng không có cách nào cả.

Chỉ là, ông cảm thấy khả năng có lẽ không phải Nhạc Thính Phong đánh thật. Nếu không sao thằng con nhà mình có thể giúp nó nói chuyện chứ? Huống chi… thằng nhóc kia vẫn ngồi đó mặt không đổi sắc, mặt không đỏ, tâm không loạn, mắt chưa từng hấp háy, rõ ràng không phải chột dạ, xem ra không phải là nó thật.

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng thế, chắc chắn là ba hiểu lầm rồi. Ba nói xem, ba không làm việc cho tốt, chạy tới trường học của con làm gì hả?”

Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Ngắt lời một chút, tôi về trước đây, tôi còn có việc, hai người cứ nói chuyện đi.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng đúng, cậu còn phải đi đón em gái nữa, cậu mau đi đi, đừng để em ấy chờ lâu.”

Nhạc Thính Phong đứng lên, cúi đầu chào ông Lộ: “Chú Lộ, tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.