Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 955: Chương 955: Ai thích chú chứ, chú đừng tự mình tưởng bở




Tô Ngưng Mi đẩy Hạ An Lan: “Đi đi.”

“Thế tiện thể có cần gọi luôn anh vợ không?”

Tô Ngưng Mi nhịn cười nói: “Anh cả thì tôi, không cần gọi anh ấy. Anh ấy mới chỉ ngủ có chưa đầy một tiếng, đêm qua lại không chợp mắt, để anh ấy ngủ lâu thêm chút.”

“Ừ.”

Hạ An Lan thơm trộm vào má Tô Ngưng Mi một cái, rồi mới đứng dậy đi lên lầu.

Đến bên ngoài cửa phòng Nhạc Thính Phong, Hạ An Lan gõ cửa: “Con trai, dậy ăn sáng thôi.”

Nhạc Thính Phong đang ngủ ngon, sau khi bị đánh thức, nóng nảy chùm chăn lên, cậu có tật ngái ngủ rất nghiêm trọng. Nếu chưa tỉnh ngủ mà đã bị gọi dậy, thì đó là lúc tính khí cậu tồi tệ nhất.

Hạ An Lan cực kỳ kiên nhẫn gõ cửa tiếp: “Con trai, dậy ăn sáng nào.”

“Cháu không ăn, đừng gọi cháu.” Nhạc Thính Phong tức tối hét lên.

“Không được đâu, cháu có thể không ăn, nhưng không thể không đi học, giờ này rồi, cháu phải dậy thu xếp chuẩn bị đi đến trường rồi.”

“Không phải chú phải xin phép cho cháu nghỉ học rồi sao?”

“Đúng vậy, chú xin rồi, hơn nữa, hôm nay chú hứa với cô chủ nhiệm đưa cháu đi học, tiện thể tìm hiểu về tình hình học tập của cháu.”

Vài giây sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Nhạc Thính Phong đầu tóc rối bời, mặt quần áo ngủ, chân đi đất, đứng trước mặt Hạ An Lan, vốn dĩ cậu đang muốn mắng cho Hạ An Lan một trận, nhưng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy mặt anh.

Những lời vốn đang ngậm trong miệng, bỗng nhiên trở thành: “Chú… đi gặp cô giáo chủ nhiệm cháu với cái bộ dạng quỷ quái này?”

Hạ An Lan giật giật khóe miệng, bộ dạng quỷ quái? Nói năng kiểu gì đây? Mặc dù mặt anh bị thương hơi nặng, nhưng… vẫn rất đẹp trai ấy chứ.

“Sao lại không được chứ? Cho dù mặt chú bị sưng, nhưng chỉ dựa vào nửa bên mặt còn lại, chú cũng có thể đẹp trai hơn hết thảy.”

Nhạc Thính Phong: “Hehe… chú thật tự tin.”

“Vết sưng trên mặt chú, là do mẹ cháu đánh?” Cậu cực kỳ mong mỏi.

Nhìn thấy vết sưng trên mặt Hạ An Lan, tâm trạng Nhạc Thính Phong tương đối tốt! Cơn ngái ngủ đã hoàn toàn bị đẩy lùi, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa.

Hạ An Lan nhẫn nại khổ sở nói: “Anh vợ chú, bác cả cháu!”

Nhạc Thính Phong đi một vòng quanh Hạ An Lan, cười cợt trên nỗi đau của người khác, nói: “Ồ, bác cháu ghét chú từ lâu rồi đúng không, vừa ra tay đã mạnh thế này? Xem ra chú cực kỳ không được lòng mọi người đấy!”

Hạ An Lan hít một hơi thật sâu, không tức giận, không tức giận, phải xây dựng quan hệ tốt với con trai, sao có thể tức giận được?

“Thính Phong, hay là xuống nhà ăn sáng đi, mẹ cháu đang đợi đấy.”

Nhạc Thính Phong vờ như không nghe thấy câu nói đó: “Haizz, cháu cảm thấy, không bằng chú bảo bác cháu đấm nốt nửa mặt bên kia, như thế mới đối xứng.”

Hạ An Lan ôm chặt lấy vai Nhạc Thính Phong: “Con trai, hôm nay chú phải đi gặp cô giáo chủ nhiệm của cháu. Cháu cảm thấy chú như thế có tốt không? Cháu cũng sẽ mất mặt đấy?”

Nhạc Thính Phong hất tay Hạ An Lan ra: “Thế chú thấy chú thế này rồi thì cháu sẽ hãnh diện lắm chắc.”

“Đã thế rồi, thì... chú chỉ đành không đi thôi, đợi mặt chú khỏi đã rồi đi sau.”

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên: “Hehe, chú mơ đi, chú đang đợi cháu nói ra câu này đúng không. Thiếu gia nói cho chú biết - không được!”

Cậu nói xong, Hạ An Lan cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu, nói: “Thính Phong, chú không ngờ cháu lại thích người cha dượng này như vậy. Cháu yên tâm, đợi gặp cô giáo chủ nhiệm của cháu rồi, cho dù cô ấy có nói gì đi nữa chú cũng sẽ giúp cháu.”

Nhạc Thính Phong lườm nguýt: “Chú… ai thèm thích chú, chú có thể đừng tự mình tưởng bở như thế có được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.