Ánh mắt đó khiến trong lòng Hạ An Lan cảm thấy có chút hổ thẹn, anh lại muốn dấy bẩn sự trong sáng của cô.
Lúc này Hạ An Lan có hơi thấp thỏm, không biết nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào, Tô Ngưng Mi hỏi anh: “Anh... Sao anh lại ở đây?”
Hạ An Lan dùng một lý do hết sức tồi tệ: “Anh... Em uống say rồi, anh đưa em lên ngủ...”
Tô Ngưng Mi chớp chớp mắt: “Ồ... Cảm ơn... Ngủ ngon.”
Nói xong, cô quay người sang một bên, chui vào lòng Hạ An Lan, một chân gác đè lên người anh, còn cô chưa đến một phút sau đã nhắm mắt lại.
Hạ An Lan...
Đây... Rốt cuộc là thế nào, tỉnh hay vẫn chưa tỉnh?
Cô chủ động chui vào, quần áo nửa lộ ra, nằm trong lòng anh, cô…
Được thôi, Hạ An Lan xác định, cô đã say rồi, người say thường hành động kỳ lạ, làm ra nhiều chuyện khác người, cũng không lạ gì.
Vậy bây giờ anh phải làm sao? Tiếp tục hay dừng lại?
Bị Tô Ngưng Mi dọa như vậy, cơ thể điên cuồng của Hạ An Lan, đã bình tĩnh lại một chút.
Tay anh ôm lấy Tô Ngưng Mi, cơ thể anh có thể hoàn toàn cảm nhận được vóc dáng cô xinh đẹp đến nhường nào.
Nhưng đồng thời, cô lại tuyệt đối tin tưởng anh, không chút phòng bị, nếu anh thật sự làm vậy, có phần cầm thú quá rồi.
Hạ An Lan thở dài một tiếng, bỏ đi, anh thấp giọng nói: “Anh cũng không muốn làm những việc cầm thú như thế. Hôm nay... Em cứ xem như bản thân may mắn, còn anh đại phát từ bi, nhưng...”
Hạ An Lan nhìn người con gái trong lòng: “Không có lần sau đâu.”
Nếu lần sau Tô Ngưng Mi còn như thế, bất luận cô tỉnh lại có hận anh hay không, anh cũng tuyệt đối không tha cho cô.
Hạ An Lan hít sâu hai cái, nhắm mắt lại.
Anh đã rất mệt, nằm trên chiếc giường ấm áp ôm lấy viên ngọc quý, Hạ An Lan chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Tối nay, quyết định cứ ngủ như thế, bình thường anh thức dậy rất sớm, trước khi cô ấy mở mắt dậy, anh rời đi cũng được.
Sau khi nhắm mắt, chẳng bao lâu, Hạ An Lan nghe hơi thở thấy đều đặn của Tô Ngưng Mi bên tai hòa cùng tiếng mưa gió bên ngoài đã dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vừa ngủ chưa được bao lâu, Hạ An Lan đã tỉnh rồi, anh là một người có tính phòng bị rất cao, dù cho rất mệt mỏi ngủ thiếp đi, cơ thể anh vẫn giữ bản năng phòng bị.
Khi đang ngủ anh cảm giác như có người đang nhìn anh, ánh mắt hình như có chút hung ác, thế nên anh vội mở mắt, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, Tô Ngưng Mi không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy và đang quỳ bên cạnh anh, cúi người xuống, mặt như đang dán chặt lấy mặt anh, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.
Nếu nửa đêm nửa hôm đột nhiên mở mắt ra, phát hiện trên đầu mình lơ lửng một khuôn mặt, ở tình huống này, phải hét lên, hay cười với khuôn mặt đó đây?
Sau một lúc tim Hạ An Lan đập thình thịch, anh đã chọn vế sau.
Anh rất lịch sự cười với Tô Ngưng Mi, không nói gì.
Anh cứ tưởng sau khi Tô Ngưng Mi tỉnh lại phát hiện có một người đàn ông nằm bên cạnh, sẽ rất tức giận, anh có hơi hối hận, biết thế đã rời đi sớm rồi.
Nhưng, Tô Ngưng Mi đúng là một cô gái không bình thường, logic của cô hoàn toàn không phải dạng mà Hạ An Lan có thể đoán được, cô nói: “Hạ An Lan... Anh nói xem, em có đẹp không?”
Tất cả cơ trên mặt Hạ An Lan sau khi nghe thấy câu này, đều run lên.
Việc này... Sao không diễn ra theo lẽ thường vậy, không phải cô nên tức giận, nên hét lên, nên hỏi tại sao anh lại nằm trên giường của cô sao?
Chứ không phải hỏi cô có đẹp không như thế!
Hạ An Lan nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm...”
A