Du Dực nhíu mày, xem ra anh nghĩ quá nhiều rồi.
Nghe nói giữa Thị trưởng Trương và Hạ An Lan có mối quan hệ khá thân thiết, anh ta đã nói như vậy, thì chắc không sai.
Trước đó anh còn đang băn khoăn, không biết Thu Sính có quan hệ gì đến nhà họ Hạ hay không, lúc đó trong lòng anh còn căng thẳng một lúc lâu. Nếu như có quan hệ với Hạ An Lan thì tình thân đó phải nhận rồi, sau này nhất định anh sẽ không dễ dàng gì.
Nghe Thị trưởng Trương nói vậy, Du Dực nhẹ cả lòng.
Anh cười nói: “Nói cũng đúng…”
Thị trưởng Trương nói thêm: “Nhưng nhà họ Hạ có một cô con gái nuôi, haiz, mà cũng không được tính là con nuôi. Địa vị của cô ta rất khó nói, không phải người nhà họ Hạ, học thế nào cũng không học nổi sự thanh cao của người nhà họ. Đối với người phụ nữ đó, thị trường Hạ còn không muốn nhắc đến tên thì cậu biết anh ta ghét cô ả đến mức nào rồi.”
Du Dực biết người mà anh ta nói đến là Hạ Như Sương, gật đầu: “Vâng, đúng thật.”
Điều muốn biêt thì đã biết rồi, Du Dực không muốn tiếp tục chủ đề đó, nên chuyển sang chuyện khác.
Không lâu sau, cuộc họp chính thức bắt đầu. Cuộc buôn chuyện của hai người kết thúc, chuyển sang tư thế hết sức nghiêm túc.
...
Cuộc họp kết thúc, trên đường về nhà, trong đầu Du Dực vẫn đang nghĩ đến chuyện của Hạ Như Sương.
Anh cũng biết rõ rằng, không có chứng cứ, chỉ không lâu sau là Hạ Như Sương sẽ được thả ra.
Thế nhưng làm sao mà anh dễ dàng với cô ta thế được.
Du Dực gọi điện thoại, “Điện cho cục cảnh sát Hải Thành, bảo họ nói phong phanh cho nhà họ Du biết, Hạ Như Sương và lão Đao có quan hệ không trong sáng.”
“Hay là đưa ảnh cho họ xem?”
“Không cần, cứ để họ nghi ngờ trước đã, những chứng cứ đó về sau còn cần dùng đến.”
Du Dực am hiểu ba mẹ anh hơn ai hết, chỉ cần gieo mầm hoài nghi vào trong lòng họ, thì dù Hạ Như Sương có về đến nhà rồi cũng sẽ không yên bình.
Còn vì tại sao anh không đưa luôn ảnh cho ba mẹ xem, đây là một con át chủ bài đáng giá, tất nhiên anh phải để dành cho chuyến về thăm nhà vào Trung thu.
Đưa ra ngay từ đầu, chưa chắc đã là việc tốt.
…
Hải Thành, văn phòng Thị trưởng.
“Thị trưởng, Hạ Như Sương trước sau vẫn không chịu thừa nhận, cô ta tìm người để làm gì? Hơn nữa bên cảnh sát nói, quả thật không có chứng cứ chắc chắn chứng minh rằng cô ta có tham gia vào hành vị phạm tội của lão Đao. Thẩm vấn vài tay đàn em của lão Đao, bọn họ đều nói Hạ Như Sương không nói một cách rõ ràng là muốn giết người đó, sau đó mệnh lệnh mà bọn họ nhận được là của lão Đao, thế nên, hết thời gian thì phải thả cô ta ra.”
Hiện tại Hạ An Lan cực kì bận rộn. Vụ án lão Đao liên quan đến một phạm vi quá rộng, nhiều thành phố ven biển đều bị lôi vào, Cục trưởng cục cảnh sát Hải Thành, cục thuế nhà đất, tổng cục hải quan…, cùng với rất nhiều quan chức của các ban ngành khác đều có liên quan. Đến nay, về cơ bản đều đã bị bắt giữ, vụ án đang trong quá trình thẩm vấn. So sánh với những việc này, thì chuyện của Hạ Như Sương cơ hồ không là gì cả.
Đúng lúc đó, anh vừa nhận được một cuộc điện thoại của một quan chức cấp cao, muốn xin xỏ cho Cục trưởng Vương của cục cảnh sát, vừa mềm vừa cứng thuyết phục anh. Tất nhiên Hạ An Lan cũng theo đà đá quả bóng trách nhiệm đó cho cấp trên, nhưng anh biết rằng, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Một thời gian dài sau đó, nhiều cuộc điện thoại lần lượt gọi đến, giữa các quan chức đều có phe phái của riêng mình. Cái gọi là phe phái ấy, là một mạng lưới quan hệ, giống như hiệu ứng cánh bướm vậy, chỉ cần động đến một mắt lưới, là những mắt lưới còn lại đều đứng ngồi không yên. Điều quan trọng nhất đối với Hạ An Lan lúc nào là mau chóng thu xếp công việc trước mắt, sau đó đi Thủ đô một chuyến, sau khi gặp được Tổng thống rồi, báo cáo rõ ràng tình hình ở đây, ngoài ra, anh cần có nhiều quyền lực hơn nữa để giải quyết những việc này.