Thanh Ti kinh ngạc a một tiếng, cô bé không muốn bị người ta nói là ngu ngốc mà, vì thế cô bé buồn rầu hỏi: “Nhưng mà anh ơi, nhỡ đâu em không làm được thì phải làm sao?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng xoa xoa đầu co bé: “Vậy hỏi anh đi, anh còn lợi hại hơn bọn nó nhiều.”
Thanh Ti không nhịn được hỏi thêm một câu: “Vậy, nhỡ đâu anh cũng không biết thì sao?”
“Em nghĩ chuyện này có thể ư?” Nhạc Thính Phong nói lời này rất nghiêm túc, giống như đây là một điều không có gì phải nghi ngờ cả.
Cậu tự tin, cậu kiêu ngạo, cậu có đủ tiềm lực để làm điều đó.
Thanh Ti ngẫm lại thành tích mỗi kỳ thi của Nhạc Thính Phong, lại nghĩ đến bộ dạng hai nữ sinh vừa nãy muốn hỏi anh thì gật đầu: “Vâng, anh Thính Phong rất lợi hại.”
Nhạc Thính Phong nhướng mày, chọc chọc cái trán của Thanh Ti: “Cho nên em đó, về sau lên sơ trung, đừng có ngây ngốc đi hỏi bài mấy tên nhóc kia, em sẽ bị ghét bỏ, nhưng mà anh sẽ không ghét bỏ em.”
Thanh Ti liên tục gật đầu, không hề nghi ngờ gì Nhạc Thính Phong, ôm lấy cánh tay cậu, ngẩng khuôn mặt hỏ nhắn: “Vẫn là anh tốt nhất.”
Nhạc Thính Phong nhếch lên khoé môi: “Ừ, cho nên em phải nghe lời anh.”
“Vâng, em nhất định sẽ nghe lời anh mà.”
Thanh Ti cảm thấy, anh Thính Phong thật tốt, cô bé còn chưa lên sơ trung mà anh ấy đã suy nghĩ nhiều như vậy cho cô bé rồi, thế này còn tốt hơn cả anh ruột ấy chứ.
Về sau, cô bé phải đổi xử với anh tốt hơn một chút nữa.
Nhạc Thính Phong tự nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Thanh Ti, trong lòng cậu đang nghĩ, may mà sớm phát hiện ra, bằng không, về sau khi Thanh Ti lên sơ trung sẽ bị mấy thằng nhóc kia lừa thì phải làm sao bây giờ. Nhưng mà, giờ có cậu như châu như ngọc ngời ngời chắn ở đây rồi, tin rằng ánh mắt của Thanh Ti sẽ không đến mức kém như vậy.
Hai người nắm tay nhau bước vào cửa, Du Dực đã về nhà, đang massage chân cho Nhiếp Thu Sính, miệng còn đang nịnh nọt lấy lòng.
Từ sau lần Du Dực vội xử lý xong nhiệm vụ xong, gần đây trong cục cũng không có chuyện gì bận rộn quá, cũng nhẹ nhàng hơn nên thời gian về nhà chăm sóc vợ mình cũng nhiều.
Ngày dự sinh của Nhiếp Thu Sính còn có hai tháng, giờ bụng cô đã rất lớn, lúc đi lại bình thường cũng vô cùng cố hết sức, bụng to đến nỗi cúi đầu xuóng cũng không nhìn thấy chân, ngồi xuống hay đứng lên đều vô cùng khó khăn.
Du Dực giờ luôn cố gắng hết sức để có thể ở nhà nhiều thêm một chút, tuy rằng đã mời tới hai dì giúp việc nhưng anh vẫn không quá yên tâm.
Hôm nay anh đưa Nhiếp Thu Sính đi khám sản khoa. Cô hộ sĩ có ý tứ với Du Dực, cố ý không cẩn thận ngã vào lòng Du Dực, lúc ấy anh còn đang đặt tâm tư trên kết quả khám lần này nên căn bản không hề chú ý. Cô hộ sĩ ngã vào lòng anh còn cố tình khiến Nhiếp Thu Sính nhìn thấy.
Tuy rằng Du Dực đã lập tức tránh ra để cô hộ sĩ kia ngã trên mặt đất, nhưng mà... trong lòng Nhiếp Thu Sính vẫn không thoải mái.
Dọc đường về nhà, Nhiếp Thu Sính cũng không thèm để ý đến anh khiến Du Dực rất gấp gáp, về nhà, anh bất chấp có bố mẹ vợ ở đó, vẫn đứng ở trước mặt cô nhận lỗi.
Nhiếp Thu Sính trừng mắt liếc anh một cái: “Khuôn mặt này của anh vừa ra khỏi cửa là trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Hôm nay là em nhìn thấy, vậy nếu bình thường em không đi cùng thì không biết anh đã thông đồng với bao nhiêu người rồi....”
Người mang thai mà nói rất nhạy cảm, đặc biệt là giai đoạn về sau, thân thể sưng vù, dáng dấp biến dạng, buổi tối ngủ không thể nằm thẳng lưng, thường thường còn bị cục cưng trong bụng đá tỉnh, mỗi ngày lại nhìn thấy mình trong gương, quả thật là rất tra tấn.
Nhiếp Thu Sính chính là như vậy, lần này cô mang bầu một thằng nhóc rất không thành thật, thường xuyên đạp vào bụng mẹ. Hơn nữa vì khi mang thai được chăm sóc tốt nên thai nhi rất khoẻ mạnh, cường tráng, lúc đạp vào bụng cô rất kịch liệt, cảm giác như muốn phá bụng mà ra tới nơi.