Nói xong, Lộ Tu Triệt lập tức quăng di động đi.
Sắc mặt cậu cực kỳ kém, nghe thấy giọng phụ nữ trong điện thoại, Lộ Tu Triệt cực kỳ chán ghét.
Tuy rằng Lộ Tu Triệt không phản đối lão ba mình ra ngoài tìm đàn bà, dù sao giờ ông ấy cũng không có vợ, một người đàn ông độc thân tìm phụ nữ cũng chẳng có gì sai, nhưng gần đây quả thực càng ngày ông ấy càng quá đáng.
Đây là lần đầu tiên Lộ Tu Triệt gọi điện cho lão ba mà lại bị một người đàn bà tiếp.
Trước kia, điện thoại của cậu, lão ba cậu vẫn luôn nghe máy rất nhanh, giờ thì thay đổi thật rồi.
Lộ Tu Triệt nhớ tới lời nói của Nhạc Thính Phong, tình cảnh hiện tại của cậu quả thực không mấy lạc quan.
Bên ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn tiến vào nhà họ Lộ, không biết có bao nhiêu người đàn bà vắt óc bày mưu tính kế để bắt lấy trái tim ông ấy.
Lộ Tu Triệt thở dài, hy vọng sau này có một ngày cậu sẽ không phải đối mặt với một màn kia.
Cậu không phải Nhạc Thính Phong, như cậu hiện tại quả thực là không đối phó nổi.
Nhạc Thính Phong nói không phải cậu ta mạnh mẽ mà là cậu quá yếu, Lộ Tu Triệt công nhận điều đó, nhưng cậu không biết phải làm sao để thay đổi hiện trạng này.
Có lẽ, về sau cậu nên tìm Nhạc Thính Phong xin lời khuyên xem nên làm thế nào để thay đổi tình trạng này của bản thân.
…
Lộ Tu Triệt về nhà, đợi đến tận tối mà lão ba vẫn chưa về, điều này làm cậu tức giận muốn nổ tung.
Cậu cầm lấy điện thoại bàn gọi cho ông Lộ. Ông Lộ thấy điện thoại trong nhà nên lập tức bắt máy.
Vừa trả lời một câu: “Alo…”
Liền nghe thấy tiếng quát tức giận của Lộ Tu Triệt: “Lộ Hướng Đông, ông mặc kệ sống chết của con trai ông đúng không?”
Ông Lộ vội vàng hỏi: “Sao thế con trai bảo bối của ba?”
Lộ Tu Triệt nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hôm nay con đi công viên, thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, con gọi điện thoại bảo ba về, vậy mà đến giờ ba còn chưa thèm về. Ba cảm thấy để người ta trói con lại thì ba càng vui đúng không?”
Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm thứ gì đó bị đập nát, cùng với đó là tiếng ông Lộ kinh hãi hô lên: “Cái gì? Hôm nay con tới công viên gặp phải bọn bắt cóc sao? Sao con không nói sớm cho ba, con có việc gì không, giờ thế nào rồi?”
Giọng ông Lộ đã thay đổi, nghe có điểm run rẩy.
Lộ Tu Triệt bật cười lạnh: “Còn nói là con không nói sớm với ba ư? Lúc trưa con gọi điện thoại cho ba, bảo ba về nhà, đến bây giờ ba vẫn còn ở bên ngoài chơi bời, trong lòng ba căn bản đâu có đứa con trai này. Rõ ràng là ba ở với người đàn bà đó rất hạnh phúc, còn cần con trai làm gì chứ.”
Trước khi lão ba cho mình một thằng em, Lộ Tu Triệt sẽ không thu liễm tính tình của mình, cậu muốn cố tình làm bậy, cố tình hoành hành ngang ngược.
“Giữa trưa con gọi điện cho ba ư? Sao ba không nhận được nhỉ… Ba, con trai à, ba xin lỗi con, ba sẽ về nhà ngay, sẽ về nhà ngay… Con yên tâm, ai đám động vào con, ba sẽ không tha cho chúng.”
Ông Lộ nói được một nửa liền hiểu tại sao lại như thế này, chắc chắn là có người tự cho là thông minh, nhận điện thoại của ông, nhưng lại không nói cho ông, làm hại ông bỏ qua chuyện tình quan trọng thế này.
Lộ Tu Triệt cười lạnh: “Giờ con đã bình an rồi, ba còn về làm gì?”
“Con trai à, con đừng giận, đừng giận nữa! Hôm nay là ba không đúng, ba sai rồi, ba sẽ lập tức về nhà ngay…”
Lộ Tu Triệt nghe được qua điện thoại tiếng lão ba quát mắng giận dữ, cậu nghĩ cũng biết là ông ấy đang quát ai, hừ, người đàn bà đáng chết.