Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 2197: Chương 2197: Ba ơi, bọn con về rồi!




Sau một chuyến bay dài, lúc máy bay hạ cánh là khoảng 6 giờ sáng giờ địa phương.

Trước đó Lộ Hướng Đông đã gọi điện thoại sắp xếp xe đến đón bọn họ. Hành trình tiếp theo, bọn họ không cần phải lo lắng chuyện ăn uống, tiền bạc, chỉ cần thoải mái hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ hè tuyệt vời này là được.

Ngày đầu tiên ở nước ngoài, Thanh Ti vô cùng hào hứng, nhưng vì múi giờ khác biệt nên phần nhiều thời gian là nghỉ ngơi.

Lộ Hướng Đông đưa bọn họ đến ở khách sạn sang trọng nhất ở đây, không để mọi người chịu bất cứ thiệt thòi gì. Sau khi nghỉ ngơi một ngày thì hành trình chính thức bắt đầu.

Nhạc Thính Phong nghiên cứu các danh lam thắng cảnh rồi lập kế hoạch sẽ ở lại từng nơi trong bao lâu, sau khi chơi xong thì sẽ nghỉ ngơi một đêm tại đây, rồi ngày hôm sau lại xuất phát đến địa điểm khác. Các nước ở châu Âu đều không lớn, lần này bọn họ đi thời gian dư dả, hơn nữa lại là du lịch tự do, vì thế không có ý định sẽ đi máy bay mà thuê hướng dẫn viên du lịch địa phương, tự lái xe, đi từ thành phố này sang thành phố khác, trên đường đi có thể thưởng thức cảnh đẹp.

Tuy trên đường đi cũng gặp một ít phiền phức, trộm đồ, cướp giật, có kẻ còn muốn bắt cóc vì biết họ là khách du lịch có tiền, nhưng có Lộ Hướng Đông ở đó nên ông giải quyết rất nhanh gọn.

Chớp mắt đã qua một tháng, Thanh Ti không ở lại được nữa, cô bé nói với Nhạc Thính Phong mình chơi đủ rồi, cô bé muốn về nhà. Ở nước ngoài có tốt thì vẫn không phải là nhà mình, thành phố ở đây đi nhiều rồi, hầu như đều giống như nhau, không còn cảm giác mới mẻ nữa.

Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy không còn gì để chơi, sau khi thương lượng với hai ba con Lộ Hướng Đông, cuối cùng quyết định sẽ nghỉ ngơi trên đảo hai ngày, sau đó bay về nước.

Lúc đến, đồ đạc Nhạc Thính Phong mang theo không nhiều, rất nhẹ nhàng, nhưng lúc về thì vali lớn vali nhỏ, cậu và Thanh Ti cộng lại là 6 cái. Đa số đồ đạc đều là Nhạc Thính Phong mua, nhiều lúc cậu mua những thứ thật sự không thể chấp nhận được, Thanh Ti ở phía sau thở dài khó chịu, anh trai nhà mình lại phung phí nữa rồi. Nhưng nghĩ lại, những thứ này đều là mua tặng cho ông ngoại bà ngoại ba mẹ em trai cậu với dì, Thanh Ti thấy nhiều người như vậy, mua nhiều một chút cũng rất bình thường.

Chuyện bọn họ trở về không hề gọi báo trước cho cả nhà. Sau khi xuống máy bay, Lộ Hướng Đông sắp xếp tài xế đưa mọi người về nhà. Lúc đó cũng đã rất khuya, sắp 11 giờ tối, trong nhà chỉ còn Du Dực và Tiểu Ái còn chưa ngủ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Ái thấy kì lạ, “Giờ này rồi mà còn ai gõ cửa thế?”

Du Dực đứng dậy: “Để anh đi xem xem.”

Anh đi xuống mở cửa, còn chưa nhìn rõ là ai, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Ba ơi…”

Du Dực ngẩn ra, một bóng đen nhỏ trước mặt nhào tới, anh vô thức dang hai tay ôm chặt lấy người đó.

Nhạc Thính Phong nhìn Du Dực mỉm cười nói: “Chú ơi, bọn cháu về rồi.”

Du Dực ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, hai đứa trẻ đi du lịch đã trở về rồi, nhất thời ngạc nhiên vui mừng, “Hai đứa… sao lại trở về lúc này? Không phải nói hết hè mới về sao?”

Lúc hai đứa trẻ vừa đi, Du Dực thật sự không cảm thấy gì. Nhưng chưa được mấy ngày, cả ngày anh đều than ngắn thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.