Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1828: Chương 1828: Bác, bác có nhớ cháu không?




Bất luận thế nào, nhóc con vẫn là biết thương cậu, như thế tâm trạng của Nhạc Thính Phong vô cùng tốt!

Tuy Thanh Ti không muốn nhưng vẫn dậy, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Mặc quần áo xong, Thanh Ti rầu rĩ thở dài: “Anh ơi, anh nói xem đến khi nào chúng ta mới không phải dậy sớm như thế này, có thể ngủ một giấc thật đã đây? Có thể không cần ngày nào cũng đi học đây?”

Nhạc Thính Phong nhìn cô bé một cái: “Cuối tuần.”

Thanh Ti oán hận trong lòng nhìn cậu: “Anh, anh như vậy là không tốt, anh phải hiểu cho tâm trạng của em một chút chứ!”

Nhạc Thính Phong chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Được, hiểu cho em.”

Thanh Ti bĩu môi nói: “Anh, anh qua quýt quá đi!”

Nhạc Thính Phong vuốt vuốt tóc Thanh Ti: “Đâu có, anh đâu có dám qua quýt với em chứ, em là bảo bối của nhà mình mà, đi thôi, xuống nhà ăn cơm.”

“Vâng ạ!”

Dắt tay Thanh Ti xuống nhà, vừa hay bắt gặp Hạ An Lan.

Thanh Ti kinh ngạc đơ mất hai giây sau đó vung tay Nhạc Thính Phong ra chạy đến phía Hạ An Lan: “Bác!”

Cô bé nhảy về phía trước một cái giống như một chú thỏ con, Hạ An Lan lập tức mở rộng cánh tay, ôm lấy cô bé.

Hôm nay anh dậy sớm như vậy chính là không muốn để lỡ mất cơ hội gặp Thanh Ti vào buổi sáng.

Hạ An Lan áng chừng xa nhau mấy tháng nay Thanh Ti đã lớn hơn rất nhiều, bây giờ ôm đã nặng trình trịch rồi, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Tiểu công chúa, nhớ bác không?”

Thanh Ti ôm lấy cổ anh, gật đầu: “Vâng vâng, nhớ vô cùng, đã lâu lắm rồi bác không về nhà, nếu bác còn không về mọi người thật sự sẽ không vui.”

Hạ An Lan nghiêm túc nói: “Cho nên bác mới vội vàng về đây, đền tội với tiểu công chúa, đừng giận bác nữa có được không?”

Nhạc Thính Phong nhìn bàn tay trống trơn của mình, bĩu môi, chỉ được cái nói hay, chẳng biết là bận nhiều thế nào, bình thường về hai ba ngày cũng không được sao?

Thanh Ti đong đưa cổ của Hạ An Lan: “Bác ơi, bác gái có về cùng bác không? Hai bác đi gặp em trai chưa?”

Hạ An Lan kiên nhẫn nói: “Bác gái con tối qua cũng về cùng bác, hai bác đến bệnh viện thăm em trai và mẹ con trước. Bây giờ Thanh Ti có em trai rồi, vui không?”

“Tất nhiên là vui rồi ạ, chỉ là em ấy lúc nào cũng thích ngủ, con đến thăm em ấy ba lần, em ấy đều đang ngủ, đều không chịu mở mắt chơi với con.”

Nói đến đây Thanh Ti hơi ủ rũ, mỗi lần cô bé đến, cậu em đều đang ngủ, cô bé ở đó đợi bao lâu thì em cũng ngủ bấy lâu, cũng chỉ có lúc quá đói mới mở mắt.

Hạ An Lan chạm chạm vào đầu mũi Thanh Ti: “Đó là bởi vì em còn nhỏ, con là chị, không thể lúc nào cũng muốn em chơi với mình, sau này con phải dạy em rất nhiều thứ, đó mới là việc mà người chị nên làm, giống như thường ngày anh của con dạy con làm bài tập đó.”

Nhạc Thính Phong nghe thấy nhắc đến tên mình liền quay đầu lại, hừm, không thèm để ý đến ba.

Thanh Ti nghiêm túc suy nghĩ mãi một lúc lâu: “Vâng, vậy con biết rồi, lần sau đến con sẽ mang một cuốn tuyển tập ba trăm bài thơ Đường đến đọc cho em nghe.”

“Cái này... cũng được... Nhưng lúc em ngủ không được đọc, em còn rất nhỏ, thể lực không nhiều, cần phải ngủ nhiều.”

Hạ An Lan tưởng tượng đến một cô nhóc ngây thơ đọc thơ Đường cho một cậu bé sơ sinh liền cảm thấy buồn cười.

Thanh Ti vốn muốn đọc thơ Đường để gọi em dậy, nhưng không ngờ bác lại không cho đi.

Thanh Ti nghĩ, bỏ đi, không cho đọc thì không đọc nữa.

“Vậy... vậy con chờ em ấy tỉnh rồi đọc cho em ấy nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.