Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1162: Chương 1162: Bạn cùng bàn mới nghe nói rất đáng sợ




Học sinh bên dưới, ai nấy đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Nhạc Thính Phong, đặc biệt là những nữ sinh dậy thì sớm, đều đã đỏ mặt, vì… bạn học sinh mới này đẹp trai quá.

Cô Tống nói với Nhạc Thính Phong: “Đến đây, em tự mình giới thiệu một chút đi.”

Nhạc Thính Phong mặt không chút biểu cảm, điềm đạm nói một câu: “Chào mọi người, mình tên Nhạc Thính Phong, đến từ Lạc Thành.”

Cô Tống đang đợi nội dung tiếp theo của Nhạc Thính Phong, kết quả, đợi mấy giây sau, cũng không có chút tiếng động nào, cô dịu dàng hỏi: “Hết rồi sao?”

Nhạc Thính Phong: “Hết rồi ạ.”

Cô Tống xác định cậu không nói đùa, mới hắng giọng nói: “Ừ, rất ngắn gọn đơn giản, rất đúng chuẩn tự giới thiệu. Các bạn học, bạn Nhạc Thính Phong là học sinh mới của lớp ta, là một nam sinh hướng nội. Bạn ấy nhỏ hơn các em, từ lớp 7 thi vượt cấp lên đây. Các em đều là các anh các chị, sau này nhớ chăm sóc bạn ấy, có biết không?”

Các bạn học sinh phút chốc cười ồ lên, sau đó lần lượt nói vâng.

Nhạc Thính Phong nhíu mày, cái gì mà anh chị, cậu làm gì có nhiều thân thích như vậy. Bây giờ cậu chỉ có một cô em gái, Thanh Ti!

Cô Tống dẫn đầu vỗ tay: “Nào, mọi người một lần nữa hoan nghênh cậu em út của lớp chúng ta nào.”

Giữa trận vỗ tay giòn giã, cô nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong em tìm một chỗ trống ngồi xuống đi.”

Nhạc Thính Phong quét mắt qua phòng học, đúng là có mấy chỗ trống, cậu trực tiếp bước qua chỗ hai nữ sinh đang vẫy tay với cậu, đi đến dãy bàn thứ hai từ dưới lên ngồi xuống bên cạnh một nam sinh đang nằm bò ra bàn ngủ.

Cậu vừa ngồi xuống không lâu, thì trong lớp các bạn học đã thì thầm bàn tán.

Nam sinh bàn trên quay xuống giơ ngón tay cái lên với cậu, sau đó chắp tay lại, mở miệng nói bốn chữ không thành tiếng—Cậu bảo trọng nhé!

Bảo trọng? Nhạc Thính Phong bấy giờ mới ý thức được bạn học này hình như có gì đó không đúng lắm. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô Tống, biểu cảm của cô lúc này đúng là khó mà miêu tả.

Cậu hỏi nam sinh ngồi trước: “Sao thế không thể ngồi đây sao?”

Nam sinh ngồi phía trước nhỏ giọng nói một câu: “Không phải không thể ngồi, mà… là không dám ngồi.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, tại sao không dám? Chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, không lẽ... Chỗ này có mọc gai sao?

Cô Tống nhớ lại lời dặn dò của phó hiệu trưởng Lâm, do dự một lúc nói: “Việc đó, Nhạc Thính Phong, hay là... Em đổi một chỗ khác đi, ngồi gần lên phía trước một chút.”

Nhạc Thính Phong nhìn nam sinh vẫn đang bất động bên cạnh, lắc đầu: “Không cần đâu cô, em ngồi phía trước sẽ che những bạn ngồi sau.”

Nếu đã ngồi xuống, cậu cũng không muốn đổi nữa. Cậu thật muốn xem thử, ngồi chỗ này sẽ có hậu quả gì.

Cô Tống tuy mới vừa gặp Nhạc Thính Phong, nhưng cô có thể nhận ra, đây là một cậu bé quyết đoán. Cậu đã quyết định, chắc sẽ không thay đổi.

Nhưng, vừa nghĩ đến Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh, cô Tống liền đau đầu.

Bỏ đi, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì đâu, “Vậy cũng được, em… có thể đổi chỗ bất kỳ lúc nào.”

Nhạc Thính Phong gật đầu, tỏ ý bản thân đã nghe, nhưng có làm hay không thì chưa chắc.

Cô Tống thở ra một hơi: “Vậy... vào học thôi.”

Lớp trưởng hô “Đứng dậy“. Nhạc Thính Phong và các bạn học khác cùng đứng dậy, học sinh cả lớp cùng hô xin chào cô.

Âm thanh lớn như vậy, bạn cùng bàn mới của cậu, cũng không hề nhúc nhích. Nhạc Thính Phong thật sự hiếu kỳ, rốt cuộc cậu ấy thật sự đã ngủ, hay giả vờ ngủ.

Thật ra... Bạn cùng bàn như vậy, Nhạc Thính Phong chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào. Có lẽ, trước đây cậu cũng như thế, chỉ là người trong lớp này, đều không biết con người trước đây của cậu như thế nào thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.